Chỉ chốc lát sau, Triệu Ca tự mình bưng một ớt xào bò xuất hiện, nhưng mà mang cho bàn khác. Những người ngồi bàn này đều là thanh niên trẻ tuổi, khi Triệu Ca bưng thức ăn lên, ánh mắt của họ quét tới quét lui trên người nàng, trong số họ có một người định lực kém, kìm lòng không được phải nuốt một ngụm nước bọt.
Tình hình như vậy xảy ra nhiều, Triệu Ca coi như không thấy.
Bưng đồ ăn xong, Triệu Ca lập tức xoay người, cười nói:
"Hồng Vũ, được nghỉ à?"
Chuyện sau khi Phạm Hồng Vũ tốt nghiệp đại học tới văn phòng địa ủy làm việc, hầu như mọi người ở nhà máy đều biết. Triệu Ca mặc dù mở quán cơm ở vùng này đã được một năm, nhưng mà công nhân trong nhà máy thường tới đây ăn, nói chuyện nên cũng nắm khá rõ tình hình.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
"Không phải được nghỉ mà là quay về nhà máy làm việc, em hiện thuộc biên chế của Phòng Nhân sự."
"Á... Cậu không làm ở văn phòng địa ủy nữa ư?"
Triệu Ca nhất thời lấy làm kinh hãi, kinh ngạc hỏi.
Phạm Hồng Vũ cười nhạt, nói:
"Xuống cơ sở rèn luyện."
"A, hóa ra là như vậy. Được rồi, lúc nào rảnh thì tới đây dùng cơm nhé."
Triệu Ca liền liên tục gật đầu. Nàng không ở trong thể chế nên căn bản không rõ cái dụng ý phía sau câu "xuống cơ sở rèn luyện". Trong đầu nàng đang nghĩ rằng, cán bộ trẻ ở cơ quan cao xuống rèn luyện đều là chuyện rất bình thường.
Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-luc-tuyet-doi/3221659/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.