5
Bùi Dung khải hoàn, mang theo chiến công hiển hách và thương tật không thể chữa khỏi.
Hắn gãy một chân và một tay, không thể phóng ngựa rong ruổi được nữa, ngay cả sinh hoạt thường ngày cũng cần người hầu hạ, không còn bóng dáng chàng thiếu niên lang tràn đầy khí thế của ngày xưa, cả người tiêu điều, u ám, tâm trạng cũng hung bạo hơn nhiều.
Khi biết biểu muội Lý Uyển Uyển đã gả vào phủ thái tử, hơn nữa là cùng ta đến am Ngọc Tiêu thưởng hoa mai mới gặp được thái tử Tiết Cư, hắn trực tiếp ném chén trà nóng về phía ta, nước trà nóng b.ắ.n đầy người ta.
Tổ mẫu ở cạnh mắt điếc tai ngơ niệm chuỗi hạt, coi xung quanh như vô hình.
Từ khi biểu muội gả vào đông với thân phận lương viện, tổ mẫu lại càng không ưa ta, ở trong mắt bà, ta là tâm phúc của Thiên Hậu, chỉ cần ta chịu bỏ xuống mặt mũi, vị trí của biểu muội chắc chắn có thể tăng một bậc, không chừng còn có thể trở thành thái tử phi nữa.
Lần này, ta lười phải giải thích với bà, chỉ có thể nói bà suy nghĩ quá viển vông.
Dù sao, ở trong mắt tổ mẫu biểu muội từ nhỏ đã là ngàn tốt vạn tốt, cái gì cũng xứng đáng.
"A Anh, lúc chia tay ta đã dặn dò ngàn lần vạn lần, nhờ muội chăm sóc kỹ Uyển Uyển, muội chăm sóc như thế sao?" Ánh mắt Bùi Dung nhìn ta hiện rõ hung ác không thèm che giấu, không giống huynh trưởng nhìn muội muội, ngược lại giống như nhìn địch nhân huyết hải thâm thù vậy.
"Ca ca, huynh có biết am Ngọc Tiêu đó là biểu muội ầm ĩ đòi đi không? Trong rừng mai, cũng là muội ấy chạy lung tung mới đụng phải thái tử không?" Ta không hề tức giận, giọng điệu vẫn ôn hòa và nhã nhặn như thường.
"Tính nàng ấy hoạt bát, muội biết Thiên Hậu có ý tứ hôn thì phải ngăn cản chứ." Bùi Dung vẫn cho rằng ta là ngọn nguồn gây tội.
"Ca ca nói lời này thật buồn cười." Ta cười lạnh: "Ta chỉ là một nữ quan nhỏ, ca ca dựa vào đâu mà cho là ta có thể ngăn được Thiên Hậu? Hiện giờ ca ca lập chiến công lớn, là Vân Huy tướng quân tam phẩm, địa vị cao hơn ta rất nhiều, cũng có phân lượng hơn ta nhiều, ca ca dám ngăn cản quyết định của Thiên Hậu không?"
"Ca ca trách ta không giúp biểu muội, vậy ca ca có biết, cái phân vị lương viện hiện tại của muội ấy cũng là ta nói hết lời tốt trước mặt Thiên Hậu, thậm chí dùng cả công lao để đối lấy cho muội ấy không? Nếu ca ca không tin thì có thể tự vào cung hỏi thăm."
"Ca ca cũng không cần ầm ĩ với ta như vậy, hiện giờ thiên hạ thái bình, có vô số người mơ ước quân quyền, hiện giờ ca ca thân mang thương tật, không thể ra chiến trường, không thể phát hiệu lệnh, ca ca cho rằng, chỉ dựa vào ân tình của phụ thân, ca ca có thể nắm quyền Thần Vũ quân trong bao lâu?"
Thần Vũ quân có tổng cộng sáu doanh, hơn hai vạn quân, là đội quân do phụ thân một tay dựng lên khi còn sinh tiền, Bùi gia có vai trò không thể xem thường và uy tín khó ai sánh bằng ở trong quân, đa số tướng lãnh trong quân đều là môn sinh của phụ thân, bọn họ bướng bỉnh bất tuân, về sau phụ thân c.h.ế.t trận, tướng lãnh chủ soái nhất thời tranh cãi, cuối cùng, để phục chúng, cũng để lôi kéo lòng người, triều đình đã để ca ca mười lăm tuổi thừa kế nhánh quân này.
Bùi Dung sẽ không từ bỏ quyền khống chế quân, cho nên, hiện giờ hắn ầm ĩ với ta, mắng thì mắng, vẫn phải nhờ ta trợ giúp hắn, truyền thư cho hắn, thảo hiệu lệnh thay hắn.
Vì dù sao ta cũng là người Bùi gia, còn là muội muội hắn, là nữ nhân, tóm lại, không phải là con tốt đáng tín nhiệm lại dễ khống chế sao?
Những ngày kế tiếp, ta ngày ngày trở về từ trong cung, bắt đầu cùng tham gia với Bùi Dung xử lý sự vụ trong quân, đọc thư từ trong quân gửi tới cho hắn, thay hắn thảo hiệu lệnh.
Bùi Dung vẫn trừng mi quắc mắt với ta, thậm chí còn cố ý chửi mắng ta, hắn cũng rất bất mãn với thái tử Tiết Cư, thường xuyên nhắc đến mối thù đoạt thê không đội trời chung.
Ta không phản kháng, tiếp tục tỏ ra phục tùng, trong khi bận rộn công việc cũng càng ngày càng hiểu rõ tình hình của Thần Vũ quân, thậm chí đôi khi đưa ra vài đề nghị còn hợp lý hơn cả cách nghĩ của Bùi Dung, các tướng lãnh môn sinh của phụ thân cũng khen ngợi ta.
"Muội đừng tưởng các thúc bá khen muội mấy câu thì muội có thể nhúng tay vào Thần Vũ quân, một nữ nhân như muội chỉ xứng hỗ trợ ta mà thôi." Bùi Dung cười lạnh.
Ta không phản bác, chỉ tiếp tục ngoan ngoãn đọc sổ con trong quân gửi tới cho hắn.