Buổi chiều Ngày hôm sau, Lâm Nhược Lam tới thành phố Thanh Giang, trong nháy mắt nhìn thấy Lâm Nhược Lam, Trịnh Tú Nghiên nằm trên giường bệnh liền ngẩn ra, bởi vì cô ta nghe Lục Duệ nói qua, vợ của mình lúc trước cũng từng làm cô giáo, cô ta rất khó tưởng tượng, một nữ tử như hoa sen mới nở làm sao sống được trong sơn thôn.
"Chào em, chị là Lâm Nhược Lam, em là Tú Nghiên à?" Trước mặt cô gái trước mặt, Lâm Nhược Lam ôn nhu nói, cô ta đã từ trong miệng Lục Duệ biết được tao ngộ của cô gái này, tuy rằng đối với Trịnh lão sư chưa từng gặp mặt đầy kính ý và khâm phục kia, nhưng đối với hai chị em này thì phần lớn là sự đồng tình và thương tiếc.
Tú Nghiên gật đầu, có chút đông cứng nói: "Cháu chào cô."
Lâm Nhược Lam mỉm cười, lắc đầu nói: "Đừng đừng, em định gọi chị là cô, già lắm."
Nói xong, cô ta lại trừng mắt lườm Lục Duệ đang ở bên cạnh ôm Trịnh Tú Tinh: "Anh đúng là, người ta chỉ nhỏ hơn anh mười tuổi, sao trong miệng anh lại thành cháu gái."
Lục Duệ không nói gì, sự chấp nhất của nữ nhân đối với tuổi của mình hắn hoàn toàn không thể lý giải, chỉ có thể bất đắc dĩ cười nói: "Mỗi người gọi một kiểu cũng được."
Trịnh Tú Nghiên hai ngày nay đã dần dần tiếp nhận tồn tại của Lục Duệ, nhìn thấy Lâm Nhược Lam tới thì rất kinh ngạc về khí thế và vẻ xinh đẹp của đối phương, hơn hai mươi tuổi, phía sau là một đám thủ hạ mặc âu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-khuynh-nhat-the/4504737/chuong-636.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.