" Huyện trưởng, ngài giúp với." 
Không đợi Lục Duệ tới cục tài chính huyện thị sát, cục trưởng cục tài chính cục tài chính Triệu Vân Lương đã tìm tới cửa. 
Nhìn Triệu Vân Lương ngồi đối diện mình, Lục Duệ cười ha ha, bỏ văn kiện trong tay xuống, nói: "Cục trưởng Triệu có chuyện gì à? Cứ từ từ mà nói." 
Triệu Vân Lương bộ dạng hơn ba mươi tuổi, trong đôi mắt tam giác hay nheo lại thỉnh thoảng phóng ra quang mang giảo hoạt, nghe thấy lời nói của Lục Duệ thì lập tức mặt mày sầu khổ nói: "Huyện trưởng, dự toán tài chính năm nay lại muốn vượt mức, anh xem có phải nên tới thị lý xin một chút, tranh thủ một khoản xóa đói giảm nghèo cho huyện ta không?" 
Lục Duệ bất động thanh sắc nhìn Triệu Vân Lương ở đó khóc than, trên mặt thì vẫn mỉm cười. 
Triệu Vân Lương hôm nay sở dĩ chủ động tìm tới cửa, tất nhiên không phải là bắn tên không đích, hắn đã nhận được tin tức, vị huyện trưởng Lục mới tới này trên hội nghị huyện chính phủ có ý kiến về khoản chi cho cục giáo dục, mà Triệu Vân Lương coi cục tài chính như kho vàng nhà mình thì sao có thể để cho người khác nhúng tay vào. 
Theo Triệu Vân Lương, trừ anh rể Dương Sơn ra thì chuyện của cục tài chính này phải do mình định đoạt, về phần hơn một trăm vạn chi cho giáo dục hàng năm, đó là một khối thịt béo, phúc lợi hàng năm của cục tài chính chính là từ trong bộ phận này mà ra, nếu không phải nể măt cha của nữ nhân Tả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-khuynh-nhat-the/4504494/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.