"Anh nói xem, vì sao các nam nhân đều thích chơi tối ở đây?" Lục Duệ cầm chén rượu lên nói với Hồ Cẩm Dương cũng không thích khiêu vũ.
"Trên cơ bản, loại nam nhân này đều là đang chịu áp lực quá lâu trong hiện thực, phải biết rằng một người nếu như sống quá lâu trong áp lực, như vậy cần phải tìm một cách nào đó để phóng thích, cho nên bọn họ sẽ đến loại địa phương này để săn gái." Hồ Cẩm Dương cũng nhấp một ngụm rượu vang, thản nhiên hồi đáp.
Chức nghiệp của hắn quyết định hắn không thể tùy ý phóng thích bản thân như người bình thường, chỉ có điều so với phương thức tới quán bar săn gái này thì hắn thích ngồi uống rượu với bạn hơn.
Ánh đèn laset chói mắt, thân thể của nam nhân và nữ nhân vặn vẹo, không ngừng tỏa ra khí tức ám muội, Hồ Cẩm Dương nhìn Phong Huống và Lưu Bân đang nhảy với mấy cô gái, lại nhìn lướt qua Trương Thiên Hào đang không ngừng uống rượu, bỗng nhiên nói: "Chỉ có người trong lòng cô đơn mới thích tới đây cuồng hoan."
Lục Duệ cười cười, nhớ tới mình từng rất thích một câu, thốt ra: "Cô đơn là cuồng hoan của một người, mà cuồng hoan lại là cô đơn của một đám người."
Đồng tử co rụt lại, Trương Thiên Hào thì thào lặp lại lời nói của Lục Duệ, cầm chén rượu lên cười nói: "Nào làm một ly."
Lục Duệ nhìn khuôn mặt có chút tiều tụy của hắn, bình tĩnh nói: "Anh Trương, con người ta cả đời chính là một bàn bóng bàn, mỗi một nam nhân hoặc là nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-khuynh-nhat-the/4504393/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.