Ngô Chí cạo râu, trong gương hắn nhìn thấy một nam nhân trưởng thành, một trận hoảng hốt.
Bất tri bất giác đã lâu như vậy rồi, ở trong này, cảnh vật xung quanh chẳng có gì thay đổi, người nọ cũng chả có gì thay đổi, thời gian như bị trói buộc, trôi qua càng ngày càng chậm chạp mơ hồ. Ngô Chí bỗng nhớ tới khoảng thời gian cuối cùng của Ngô Viện, nàng một mạt mỉm cười:
–Xèo xèo cứ như vậy lớn lên, càng ngày càng cao, càng ngày càng tráng, càng ngày càng anh tuấn...... A a, thật sự hảo muốn tận mắt nhìn thấy Ngô Chí phiên bản lão già rụng răng —
Ngô Chí tựa đầu vào gương, nam nhân trong gương biểu tình khuôn mặt biến hóa kỳ lạ e rằng chẳng thể nào hình dung được.
Hắn làm được ư, hắn sẽ càng ngày càng phát triển, càng ngày càng già đi, rồi đón nhận...... một kết thúc.
— vậy còn người kia, hắn phải làm cái gì bây giờ?
Ngô Chí ấn ngực, trái tim đột nhiên đau quá.
—————————————————————–
Thời gian trôi qua, ngay lúc Ngô Chí nghĩ hắn cả đời này sẽ ở khách sạn, ngày hôm đó, truyền đến một trận ồn ào kỳ tích.
Ngô Chí đang xem tivi ngây ngẩn cả người, hắn thủ hoảng cước loạn tắt tivi, nín thở lắng nghe, sau đó rốt cục hắn cũng nghe thấy được, tại cái thành phố hoang vắng này, lần đầu tiên vang lên tiếng ồn không thuộc về Ngô Chí cùng Diệp Thanh Linh.
Đó là tiếng súng, tiếng thuốc nổ, còn có tiếng thét tê rống chói tai.
Oanh — Ngô Chí thấy toàn bộ khách sạn đều rung động một phen, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-duong-doi/198458/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.