Editor: Kaori0kawa 
Beta: Mai_kari 
Trong lúc cùng Từ Khiêm đi vẽ phong cảnh, chúng tôi gặp một người cũng đang vẽ ở đó. Anh ta có nói chuyện vài câu với chúng tôi, Từ Khiêm và anh ta nói chuyện về hội họa rất hợp nhau, họ nói với nhau mãi. 
Anh ta nói anh ta ở tỉnh Vương Phủ có một phòng tranh, cho Từ Khiêm một tờ danh thiếp, anh ta nói Từ Khiêm vẽ rất đẹp, tranh của anh có thể ký gửi ở phòng tranh để bán. 
Tôi đã thấy qua nhiều dạng người, tôi có thể nhận ra anh ta không phải họa sĩ mà là thương nhân. Anh ta chắc chắn sẽ không buôn bán lỗ vốn, nếu anh ta thật không có ý đồ khác, vậy tức là thật sự thích tranh của Từ Khiêm. 
Tôi dù vẻ mặt bất động thanh sắc nhưng trong lòng kỳ thực đã phiên giang đảo hải. 
Tôi không muốn bất luận kẻ nào, bất luận cái gì chuyện gì, chiếm lấy tâm tư của Từ Khiêm. Cho dù là chuyện vẽ tranh mà anh thích đi chăng nữa. Càng không muốn anh xem vẽ tranh như mục tiêu theo đuổi, lý tưởng của cuộc đời. Như vậy dù anh ở bên cạnh tôi, cũng sẽ không toàn tâm toàn ý quan tâm tôi, tôi không chịu được điều đó. 
Thế nhưng tôi không nói, vẫn giữ cho mình một nụ cười nhàn nhạt, nhìn bọn họ hàn huyên. Từ Khiêm cũng không lập tức đồng ý, chỉ nói sẽ suy nghĩ. 
Sau khi gã thương nhân kia rời khỏi, Từ Khiêm trở lại bên người tôi, có chút lo lắng hỏi: “Em không vui?” 
Tôi nhìn anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-duong-a-dau/2388522/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.