Editor: Đào Tử
____________________________
"Đê tiện vô sỉ!"
Thiên Não lập tức hiểu ra mình bị Thiên Đạo và Thánh quân tính kế từ đầu đến cuối, tức đến mức gan phổi như muốn nổ tung.
Loan Giáng cười nói: "Ngươi chung quy vẫn không tính toán hơn Thiên Đạo, hà tất phải thế?"
Thiên Não thắng một lần, Thiên Đạo liền quay ngược thời gian một lần, làm lại một lần. Nói trắng ra, quyền chủ động vĩnh viễn nằm trong tay Thiên Đạo, hành động của Thiên Não giống như con mồi đang giãy giụa, tự cho mình đã thoát khỏi truy sát của thợ săn, nào ngờ phía trước đã giăng sẵn thiên la địa võng.
Thiên Não suýt chút nữa phun ra một ngụm máu già.
"Con chó săn của Thiên Đạo nhà ngươi! Con chó giữ cửa của Lạc Nhật Cung! Ngươi đắc ý trước mặt bổn tọa cái gì!"
Trọng Tôn Nguyên nghe Thiên Não nhục mạ như vậy, mi tâm nhíu chặt, gần như không thể kìm nén sát ý đang cuồn cuộn trong lòng.
Loan Giáng lại chẳng hề để tâm, hắn nhớ lại ký ức kiếp trước ——lúc còn là Thánh quân, tên Thiên Não này mắng hắn không ít, đặc biệt là lúc Thập Tam nương nhảy vào Vạn Luân Nghi trở về thời không ban đầu, Thiên Não tập hợp tàn binh đánh Lạc Nhật Cung, trong trận chiến cuối cùng giữa hai bên, hắn lợi dụng ưu thế của Lạc Nhật Cung cùng Thập Thần Khí phong ấn hắn, tên này liền mắng chửi liên tục mấy canh giờ. Từ ngữ nghèo nàn, lặp đi lặp lại cũng chỉ có vài câu, nghe đến mức hắn chai cả tai —— làm Thiên Não bao nhiêu năm rồi mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-7-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4692503/chuong-1332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.