Editor: Đào Tử (Mình note phó bản trên tên chương cho mọi người dễ đọc nhé)
_______________________________
"Chị ấy tỉnh chưa?"
"Vẫn chưa... Cậu vội cái gì?"
"Cậu bảo sao tôi không vội được, tôi lo lắng mà..."
Bên tai dường như có người nói gì đó mơ hồ, trong đó có một giọng nói rất quen thuộc. Tiểu Ngẫu vốn không muốn để ý, nhưng thật sự không chịu nổi âm thanh ngày càng lớn, ngày càng ồn ào, cuối cùng gần như biến thành tiếng ồn chói tai hành hạ màng nhĩ của cô. Tiếng cuối cùng gần như muốn xuyên thủng đỉnh đầu cô.
Cô không thể nhịn được nữa, đột nhiên mở mắt ra.
Đập vào mắt là trần nhà quen thuộc, cô đang nằm ngay ngắn trên chiếc giường lớn quen thuộc.
Rèm cửa hai lớp được người ta cẩn thận kéo lên một lớp, ánh sáng mờ ảo bên ngoài cửa sổ xuyên qua rèm chiếu vào phòng, không quá sáng chói, cũng không quá tối. Trên tủ đầu giường cạnh cửa sổ đặt một lọ hoa, là một bó hoa hồng champagne tươi mới.
Tiểu Ngẫu chớp chớp mắt, đầu óc có chút quay cuồng.
Cô thả lỏng tinh thần bắt đầu ngẩn người, nhớ lại xem tại sao mình lại ở trong phòng, trước khi ngủ say đã xảy ra chuyện gì...
Có lẽ đã qua rất lâu, có lẽ chỉ mới qua vài hơi thở, còn chưa kịp để đầu óc hoạt động, một khuôn mặt xa lạ phóng đại trước mắt cô, cô không cần suy nghĩ, theo bản năng xoay người quét ngang một cước.
Ngay lập tức đạp chủ nhân của khuôn mặt đó dưới chân.
Dùng chăn làm vũ khí siết cổ người tới.
Lạnh lùng hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-7-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4692488/chuong-1318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.