Editor: Đào Tử
_______________________________
An Ưu Ưu bị câu hỏi của Bùi Diệp làm cứng họng, môi cô ta run run thấy rõ, mí mắt chớp liên hồi, vẻ mặt lộ rõ sự hoảng loạn không nói nên lời, lắp bắp nói: "Tôi... tôi và cô không thù không oán..."
Bị ánh mắt lạnh lùng của Bùi Diệp nhìn chằm chằm, cô ta cảm giác như có thứ gì đó đè nặng lên tim mình, khiến cô ta khó thở.
Ánh mắt đó quá xa lạ, nhưng nếu là đối thủ cũ của An Ưu Ưu ở đây, bọn họ sẽ biết đó là gì.
Đó là ánh mắt An Ưu Ưu từng nhìn bọn họ.
Lạnh lùng trống rỗng, khinh thường vạn vật.
Như đang nhìn người chết, cũng như đang nhìn con kiến hôi.
Đối xử với người khác như kiến hôi, cuối cùng cũng sẽ bị người ta coi như kiến hôi.
"Không thù không oán?" Bùi Diệp đột nhiên cười, "Thật sự không thù không oán?"
"Cho dù có thù oán, cũng tội không đáng chết chứ? Hơn nữa cô còn 'giết người cướp của'... giết tôi, cô có thấy lương tâm cắn rứt không? Đây là... đây là phạm pháp..." An Ưu Ưu ngẩng đầu nhìn Bùi Diệp đang nhìn xuống mình, vừa nói nhảm kéo dài thời gian, chuyển sự chú ý của Bùi Diệp, vừa muốn động tay động chân, nhưng chỉ cần cử động mạnh một chút là vết thương ở bụng lại đau nhói, khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô ta méo xệch.
Đây là còn có anh hùng cứu mỹ nhân đỡ đòn, giảm bớt một phần lực.
Đau lòng nhất vẫn là thanh kiếm kia, đó là một trong số ít bảo bối cực phẩm của cô ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-7-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4692458/chuong-1288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.