Editor: Đào Tử
_______________________________
Bùi Diệp im lặng rồi lại im lặng, ánh mắt nhìn Triệu Du khiến hắn ta không khỏi rùng mình.
Không khí tại hiện trường có chút sượng trân kỳ lạ, ba người Giang Chiêu tìm cớ rời đi.
Hắn mỉm cười với Triệu Du: "Nhiệm vụ đã hoàn thành thuận lợi, sau này có duyên sẽ gặp lại."
Rõ ràng Triệu Du quen biết Giang Chiêu, chắp tay cảm ơn hắn, trên mặt nở nụ cười rất vui vẻ, quét sạch vẻ uất ức vừa rồi. Bàn tay mập mạp của hắn nắm lấy tay Giang Chiêu, liên tục cảm kích, khiến Giang Chiêu muốn rút tay về cũng không được, chỉ có thể cắn răng, cố gắng lờ đi chút cảm giác khó chịu: "Giang đại ca, không nói gì khác, ân tình lần này của anh tôi nhớ kỹ, rất cảm ơn anh đã đưa chị Ngẫu trở về an toàn."
Giang Chiêu nở nụ cười xã giao: "Không không không, thật ra chúng tôi mới phải cảm ơn cô ấy, dọc đường này đã được cô ấy chăm sóc rất nhiều."
Triệu Du hoàn toàn không nghe ra ẩn ý trong lời nói, chỉ nghĩ hắn đang khách sáo.
"Phải phải phải, khi nào có thời gian, tôi nhất định sẽ đến nhà cảm tạ."
Vừa nói, Triệu Du thuận theo lực kéo của Giang Chiêu đi về phía cửa, nắm tay hồi lâu mới buông ra, nhìn theo bóng lưng ba người Giang Chiêu chạy trối chết, cảm khái: "Quả nhiên là dị sĩ hàng đầu của học viện Thái Sơ... Không ngờ nhiệm vụ của mình lại được bọn họ nhận, thật là may mắn may mắn..."
Bùi Diệp dựa vào khung cửa, lười biếng nhấc mí mắt.
Sự chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-7-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4692442/chuong-1272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.