Editor: Đào Tử
_______________________________
Bùi Diệp nhất thời nghẹn lời.
Tôn Đào đưa ra phán đoán dựa trên tình hình hiện tại. Thực tế đã hạn chế trí tưởng tượng của cô ấy, vì vậy cô ấy không tin vào những mô tả chỉ tồn tại trong tài liệu và sách giáo khoa lịch sử, nào là cảnh đèn hoa rực rỡ, xe cộ tấp nập, phồn hoa đô hội chắc chắn là ảo tưởng của người xưa từ ba nghìn năm trước.
Nhưng Bùi Diệp biết rõ, những điều đó đã từng tồn tại, không phải ảo tưởng, cũng không phải người xưa khoác lác.
Đây rốt cuộc là một thế giới đen tối kỳ quái đến mức nào?
Khiến những người trẻ tuổi thời đại này thậm chí không tin vào lịch sử được ghi lại bằng giấy trắng mực đen?
"Tôi tin."
Tôn Đào: "Tin cái gì?"
"Tôi tin đoạn lịch sử đó là thật." Bùi Diệp trả lời nhẹ nhàng dịu dàng.
Tôn Đào sững người một lúc, vẻ mặt phức tạp: "Cô tin? Vậy cô có thể giải thích tại sao người xưa từ ba nghìn năm trước không trân trọng thế giới tươi đẹp tựa tiên cảnh như vậy, mà lại chọn đổ năng lượng ô nhiễm xuống biển để tiết kiệm vài trăm triệu chi phí? Tôi thấy logic nói không thông, chẳng lẽ khi đó con người nghĩ rằng đổ năng lượng ô nhiễm xuống biển là xong chuyện, nước bị ô nhiễm sẽ không thông qua chu trình tự nhiên xâm nhập vào đất, gây hại cho người dân? Trên đời này tại sao lại có những người nắm quyền thiển cận như vậy?"
Bùi Diệp: "..."
Thực tế, cô luôn cho rằng đây là một quyết định ngu xuẩn.
Trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-7-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4692432/chuong-1262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.