"Nếu ta không đến, có phải Dương Diệu sư huynh định một mình dạo đêm, dạo tới dạo lui, dạo vào trong tháp Trấn Ma nhảy múa với yêu ma hay không?" Dương Cảnh chân quân lạnh mặt, rõ ràng là lời nói đùa, nhưng rơi vào tai Dương Diệu chưởng môn lại mang vài phần oán trách bất mãn.
Dương Diệu chưởng môn lùi lại một bước nhỏ, trên mặt treo nụ cười ngây ngô, đánh trống lảng, cố gắng làm Dương Cảnh phân tâm: "Dương Cảnh sư đệ à, nhìn quen bộ dạng con gái của đệ, ngược lại không quen với dáng vẻ hiện tại của đệ. Sao đệ lại biến trở về rồi, thật không quen..."
Dễ thương sao địch lại gợi cảm.
Khuôn mặt trẻ con của Dương Cảnh dĩ nhiên không dễ nhìn bằng khuôn mặt ngự tỷ của Dương Tiêu.
"Bớt nói nhảm, nói thật đi!"
Ngón cái hắn đặt lên chuôi đao, thân đao ra khỏi vỏ một chút, truyền ra tiếng kêu thanh thúy như hổ gầm rồng ngâm. Vị trí đứng của hắn vừa vặn nằm giữa cửa lớn tháp Trấn Ma và Dương Diệu chưởng môn. Muốn vào tháp Trấn Ma, phải bước qua hắn.
Dương Diệu chưởng môn thầm than một tiếng khó chơi.
Đôi khi sư đệ quá mạnh hoặc quá có chủ kiến cũng không phải chuyện tốt.
"Là thật thì sao? Cũng không thể để người vô tội dọn dẹp đống hỗn độn cho Lăng Cực Tông chứ?" Dương Diệu chưởng môn nói xong liền không dễ nhận thấy vuốt lên chuôi kiếm, nếu sư đệ không nghe lời thật sự muốn phá hỏng chuyện của hắn, hắn chỉ có thể động thủ, "Tiền bối đã dùng sự thật chứng minh, tế sống là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-7-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4692415/chuong-1245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.