Ngoài Bùi Diệp, cả Dương Cảnh và Ngọc Đàm đều cảm thấy có một cục tức nghẹn ở ngực.
Nuốt không trôi mà nhả cũng không xong.
"... Chưởng môn sư huynh, huynh nói một khoản nợ rối ren rốt cuộc là khoản nợ rối ren như thế nào?" Dương Cảnh có vẻ muốn truy tận gốc rễ, cứ như thể Dương Diệu chưởng môn không giải thích rõ ràng hắn sẽ không bỏ qua. "Bất kể có lý do gì, việc giết thầy giết cha... Dương Hoa nghĩ thế nào vậy!"
Hắn càng không hiểu nổi sư huynh mình lại nghĩ thế nào.
Không nói đến việc báo thù, huynh ấy lại còn giúp hung thủ che giấu tội ác!
Dương Cảnh chân quân đè nén cơn giận đang bốc lên trong lồng ngực, nhẫn nhịn nói: "Còn cả Đồ Phương Cốc, Dương Hoa cấu kết với yêu ma..."
Dương Diệu chưởng môn thở dài một tiếng, bất đắc dĩ mở lời, từ từ kể lại chân tướng mình biết.
"Chuyện năm đó, nói ra thì dài dòng, một phần là sư tôn nói với ta trước khi lâm chung, một phần là ta tự mình điều tra bổ sung trong những năm qua. Nhiều năm trước, khi còn trẻ sư tôn tự phụ thiên phú hơn người, kiêu ngạo tự đại, một mình một kiếm khiêu chiến các tu sĩ khác. Bao nhiêu năm qua, kết oán không ít, nhưng bạn bè cũng kết giao không ít, tam giới đều có bạn bè tâm đầu ý hợp với ngài."
Ba người Dương Cảnh bắt đầu vào chế độ nghe kể chuyện.
Đoạn Dương Diệu chưởng môn vừa kể, Dương Cảnh chân quân có cảm nhận sâu sắc.
Lúc trẻ hắn xuống núi lịch luyện, tùy tiện gặp một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-7-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4692402/chuong-1232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.