Cố thiếu nữ nghe thấy động tĩnh liền nghiêng người dòm sang.
"Sao vậy?"
Tư thiếu nữ đang yên lặng khắc tượng gỗ của Lãng sư huynh nghe vậy ngẩng đầu, ánh mắt như muốn nói "Ngươi lại muốn giở trò gì nữa đây".
Dương Cảnh chân quân tuy không nói gì, nhưng cũng chia một phần chú ý sang.
Bùi Diệp chỉ vào chấm đỏ đại diện cho ma hạch nói: "Ma hạch của La Sát A La, nó động rồi. Tuy biên độ không lớn, tốc độ cũng chậm, nhưng đúng là nó đang di chuyển."
"Động rồi?" Cố thiếu nữ ngạc nhiên, "Ma hạch còn mọc chân chạy được à?"
Tư thiếu nữ cười khẩy: "Ma hạch không mọc chân chạy được, nhưng nó có thể bị người ta cầm chạy. Có lẽ là có người đã phát hiện ra ma hạch đó trước chúng ta rồi. Ma hạch của một trong ba mươi sáu đại ma, ai mà không thèm muốn chứ?"
Chỉ riêng những người bọn họ biết đã có hai nhóm rồi.
Nói rồi, hắn hả hê nhìn Bùi Diệp.
Chạy cả ngàn dặm, cuối cùng lại uổng công.
Bùi Diệp cất la bàn tìm ma đi, vẫn giữ vẻ bình tĩnh: "Bị người khác nhanh chân đến trước cũng không sao. 'Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng', chưa nghe qua à? Cho dù người này là con bọ ngựa, bọn người Cửu Liên tiên tử là chim sẻ, thì ta chính là người cuối cùng cầm ná cao su bắn chim sẻ, không vội."
Tư thiếu nữ lẩm bẩm: "Ngài đúng là bình tĩnh thật."
Bùi Diệp không có gì không bình tĩnh được cả.
Bởi vì cho dù ma hạch của La Sát A La rơi vào tay ai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-7-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4692379/chuong-1209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.