Để chứng thực phỏng đoán, Bùi Diệp cố ý đứng dậy tìm chưởng quầy gọi thêm đồ ăn.
"Chưởng quầy, quán có măng chua hay củ cải chua không? Dạo này vợ ta ăn uống không ngon, muốn ăn chút đồ chua để khai vị."
Lúc Bùi Diệp nói chuyện, cả người như không có xương dựa vào quầy, trông có vẻ cà lơ phất phơ.
Góc độ này cũng vừa vặn có thể nhìn thấy "Cửu Liên tiên tử" đang nói chuyện với tiểu nhị ở đằng xa.
Mặc dù đối phương đội mũ trùm kín mít, toàn thân chỉ lộ ra hai bàn tay và nửa cằm, nhưng Bùi Diệp có thể chắc chắn người này chính là "Cửu Liên trưởng lão Thiên Âm Cốc" đã qua đời. Quả nhiên kẻ này giả chết! Chưởng quầy đang tính toán sổ sách, nghe Bùi Diệp nói mới ngẩng đầu đáp.
"Măng chua, củ cải chua? Thật không khéo, quán đã bán hết rồi."
"Vậy còn gì không? Vợ ta cứ nói không ngon miệng, ngày mai còn phải dậy sớm qua cửa thành, biết đi đâu tìm đồ ăn hợp khẩu vị cho nàng..."
Chưởng quầy nghe cô nói là vì "vợ", không khỏi sinh ra hảo cảm.
"Nếu khách quan không chê, trong hậu viện còn vài hũ đậu đũa ngâm nhà ta muối, hương vị cũng được."
Bùi Diệp cười nói: "Vậy làm phiền chưởng quầy."
Nói xong mới quay về bàn trong góc, tiểu nhị đã dọn những món gọi lúc trước lên bàn.
Đợi Cửu Liên tiên tử lên lầu hai không thấy bóng dáng, Bùi Diệp mới thuận tay bố trí kết giới cách âm, nhỏ giọng nói: "Quả nhiên là cô ta."
Dương Cảnh chân quân lại không để tâm đến chuyện này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-7-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4692375/chuong-1205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.