"... Dù vậy, Cửu Liên trưởng lão cũng thực sự bị ma nữ La Sát A La đó hại chết..." Dương cốc chủ âm thầm hít một hơi sâu, khó khăn thốt ra câu này, bàn tay trong tay áo đã sớm nắm chặt thành quyền, mượn đó để bình tĩnh lại cảm xúc.
Mất đi một Cửu Liên trưởng lão có sức chiến đấu ngang ngửa tu sĩ Nguyên Anh, đồng nghĩa với việc mất đi một phần sức răn đe.
Hắn có thể tưởng tượng được, lực chiến đấu của Thiên Âm Cốc sẽ giảm sút bao nhiêu, có bao nhiêu đại lão của các tông môn đang có mặt sẽ ngấm ngầm tính toán Thiên Âm Cốc? Đây còn chưa phải là điều nan giải nhất, nan giải nhất là Thiên Âm Cốc còn chưa kịp phản ứng, trưởng lão của mình đã bị địch nhân lặng lẽ g**t ch*t ngay trên địa bàn của mình...
Quá mất mặt!
Thật sự quá mất mặt!
Chuyện này chẳng khác nào trò cười cho cả giới tu chân!
Mà chuyện này lại xảy ra trong thời gian hội đàm các tông môn, muốn che giấu cũng không che giấu được, Dương cốc chủ gần như muốn thổ huyết.
May mà hắn còn lý trí, lấy cớ phải chuẩn bị hậu sự cho Cửu Liên trưởng lão, giao nhiệm vụ chủ trì hội đàm chính thức các tông môn cho đệ tử thân truyền của mình, tạm thời cáo lui. Các tu sĩ khác đều tỏ vẻ thông cảm, chỉ là bầu không khí hội đàm trở nên nặng nề, ngay cả lôi đài tân binh cũng kém phần sôi nổi.
Trong tình huống này, cũng không ai truy cứu hành vi nán lại không đi của Lăng Cực Tông.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-7-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4692360/chuong-1190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.