Thấy Bùi Diệp từ chối, đệ tử trẻ tuổi liền ngẩng đầu nhìn cô, cố gắng nói gì đó để thay đổi ý định của cô.
"... Nhưng trưởng lão ngài ấy..."
Bùi Diệp dùng quạt đập nhẹ vào góc bàn đá trắng, nhẹ nhàng mà khiến góc đó hóa thành bột trắng rơi lả tả xuống đất.
"Người già rồi, tai có hơi nghễnh ngãng, cứ nghe không rõ lời người khác... À, đúng rồi, vừa nãy con nói gì nhỉ?"
Hai đệ tử trẻ tuổi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhìn đống bột trên đất, hồi hộp nuốt nước bọt.
Bọn họ không dám tưởng tượng nếu cú đập vừa rồi rơi vào người mình sẽ ra sao.
Cũng biết rằng Bùi Diệp rất không hài lòng với thái độ của bọn họ, càng không muốn gặp Cửu Liên trưởng lão, tiếp tục dây dưa có lẽ ngay cả mạng cũng không còn.
"Không không không có gì, vãn bối nhất định sẽ chuyển lời của chân quân đến trưởng lão."
Bùi Diệp mỉm cười dịu dàng, vung tay áo dùng chưởng phong đẩy hai người ra khỏi đình khoảng vài mét, giải tỏa áp chế tinh thần.
Lạnh lùng nhìn hai đệ tử Thiên Âm Cốc chạy trối chết, Phương Mặc Thanh lo lắng nhìn Bùi Diệp: "Sư tôn, cứ để họ đi như vậy sao?"
Bùi Diệp hỏi lại: "Không thì sao? Chẳng lẽ còn phải giết họ?"
Phương Mặc Thanh vội vàng hành lễ xin lỗi: "Đệ tử không dám, đệ tử không có ý đó."
Bùi Diệp đưa tay đỡ hắn dậy, nhẹ giọng nói: "Con làm gì vậy? Vi sư đâu có trách con gì, đừng động một chút là xin lỗi, làm như vi sư vô tình lắm vậy... Vừa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-6-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4691275/chuong-1171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.