"Huynh huynh —— huynh có còn chút liêm sỉ nào không?"
Dương Cảnh chân quân tức giận đến mức ngực phập phồng dữ dội, đỏ ửng lan từ cái cổ trắng như tuyết lên tận sau tai, khóe mắt hơi đỏ, hai má ửng hồng, nhìn vừa xấu hổ vừa tức giận, như một thiếu phụ bị trêu chọc. Chẳng qua tính tình vị "thiếu phụ" này không dễ chịu, mang một khí thế muốn vặn đầu Bùi Diệp, tay phải còn đặt lên chuôi đao để thị uy.
Bùi Diệp bị khí thế của hắn áp đảo, hơi chột dạ.
Nếu bọn họ là huynh đệ bạn bè, đùa giỡn vô hại thì không sao, nhưng Dương Cảnh chân quân nổi giận thì hành động của cô thực sự không đúng.
Có điều —— Bùi Diệp thời thiếu niên là một người tính cách bướng bỉnh, coi "mặc sức làm gì thì làm" làm phương châm sống, còn rất cứng đầu. Không chỉ không xin lỗi, cô còn rất tự tin.
Cô ưỡn ngực, hơi ngẩng cằm lên.
Lớn tiếng hỏi Dương Cảnh: "Ta trước giờ có liêm sỉ để mất à?"
Các đệ tử khác không dám tiến lên can ngăn, ngược lại lặng lẽ lùi lại một bước, ăn dưa hóng chuyện.
Dương Cảnh chân quân phẫn nộ: "Mặt dày vô sỉ!"
Bùi Diệp đảo mắt, dường như nghĩ ra đôi điều, cười vui vẻ đầy xấu xa: "Theo ta thấy, Dương Tiêu sư muội chưa chắc giận ta vì tặng muội hoa nhung, mà là giận ta lặng lẽ cài hoa nhung vào tóc muội, muội là tu sĩ Nguyên Anh mà lại không nhận ra ngay? Muội cảm thấy mình bị thách thức à? Chậc, rõ ràng chỉ có thể trách muội không đề phòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-6-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4691261/chuong-1157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.