Cố Trường Tín đảo mắt: "Ngươi đừng tự ti như vậy."
Bùi Diệp: "Tự ti gì?"
"Ngươi đánh giá thấp ưu thế của mình rồi. Nếu là ngươi, dù chuyện của Dương Hoa bị phanh phui, ngươi trở thành mục tiêu công kích, ta tin ngươi vẫn có cách thoát thân, ví dụ như hóa thân thành nữ. Chắc chắn tu sĩ trong thiên hạ nghĩ nát óc cũng không tưởng tượng được 'Dương Hoa chân quân' vì thoát hiểm mà làm đến mức này. Hơn nữa, nhân duyên của ngươi cũng tốt hơn Dương Hoa một chút. Nếu thực sự có chuyện, cũng không đến mức bị cô lập không ai giúp đỡ chứ?"
Bùi Diệp cười lạnh: "... Nhưng ta không thể chạy trốn cả đời."
Cố Trường Tín cười mỉa mai: "Còn sống là còn hy vọng, giữ được núi xanh, không sợ thiếu củi đốt."
Dù sao người gặp xui xẻo cũng không phải là cậu ta, cậu ta vui lòng đứng một bên xem Bùi Diệp gặp khó khăn, ai bảo người này biến cậu ta thành "Hành Vân tiểu sư muội" chứ?
Đáng đời xui xẻo!
Bùi Diệp thầm lắc đầu.
Cô luôn cảm thấy sự việc này còn nhiều điểm nghi vấn chưa tiết lộ hết nội tình, Dương Hoa chân quân chưa chắc không thể xoay chuyển tình thế.
Ví dụ, trong ký ức của Tư Thừa Ngạn, khi Dương Hoa chân quân vượt qua kiếp nạn tâm ma, có hình ảnh hắn cầm kiếm đâm xuyên ngực lão chưởng môn, bản thân Dương Hoa cũng thừa nhận với tâm ma mình đã làm việc đó. Nói cách khác, việc này thực sự đã xảy ra. Nhưng tại sao trong nghị đường chủ phong, Dương Diệu chưởng môn lại nói dối? Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-6-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4691257/chuong-1153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.