"Thảm! Thật sự quá thảm!"
Bùi Diệp tặc lưỡi lắc đầu, Cố Trường Tín cũng gật đầu tán thành.
"Đúng vậy, quá thảm! Gặp phải chuyện này, không để lại bóng ma suốt đời mới lạ."
Thiếu niên vừa chớm nở tình cảm, mặc dù giới tính đối tượng là nam giống mình, nhưng ai bảo người đó quá xuất sắc?
Toàn thân từ trên xuống dưới đâu đâu cũng tốt, thiên phú tu luyện, ngộ tính, dung mạo, không có điểm nào chê được.
Người xuất sắc như vậy lại còn đối xử tốt với mình, tự hỏi lòng ——
Ai mà chống lại được?
Hơn nữa, giới tu chân cũng khác phàm tục.
Phàm tục coi trọng huyết mạch truyền thừa, đoạn tụ ô môi ảnh hưởng đến việc truyền thừa đời sau, dĩ nhiên không được chấp nhận, nhưng giới tu chân thì khác.
Quá nhiều hậu duệ của tu sĩ là phàm nhân không thể tu luyện, tuổi thọ ngắn ngủi, mang thai một lần còn tổn hại thân thể người mẹ, được một mất mười. Vì vậy, giới tu chân càng coi trọng sư đồ truyền thừa.
Trong điều kiện này, đạo lữ là nam hay nữ, là người hay quỷ, là yêu hay ma đều không quan trọng.
Đừng nói đạo lữ đồng giới, đạo lữ khác chủng tộc cũng đầy rẫy.
Tư Thừa Ngạn có ý nghĩ ngông cuồng là quá bình thường, nếu hắn nhổ được củ cải trắng này, chẳng phải là "nước phù sa không chảy ruộng ngoài" sao.
Nhưng ai ngờ Lãng Thanh Hòa lại là thần thức Ngọc Hoa chân quân tách ra để phá đan kết anh?
Còn là cụ cố tổ trong dòng họ nhà hắn!
Cái này ai mà nghĩ ra được!
Bùi Diệp lẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-6-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4691255/chuong-1151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.