Thực tế chứng minh, chỉ cần mặt đủ dày, mình không thấy xấu hổ thì người khác mới xấu hổ.
Bùi Diệp tao nhã mở quạt, nụ cười trên khóe môi lan đến cả mắt mày, nghiêm túc nói: "Đồ nhi ngoan, lần này vi sư cũng lo lắng cho con thôi. Giữa ban ngày ban mặt, phòng bên lại phát ra những âm thanh kỳ lạ làm cho người ta mơ màng, không tốt cho khuê danh của đồ nhi Hành Vân."
Thiếu nữ Cố Trường Tín ban đầu còn giữ được nụ cười trêu chọc, nhưng khi nghe Bùi Diệp nói không kiêng nể, nụ cười ấy dần trở nên cứng ngắc dữ tợn.
Đôi mắt tròn sáng ấy như muốn b*n r* lửa.
"Âm thanh kỳ lạ gì cơ?"
"Haha... chẳng lẽ đồ nhi Hành Vân không phải đang... làm cái gì đó... trong phòng... sao?"
Giọng Bùi Diệp càng nói càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn im lặng.
Trong đầu lóe lên một ý nghĩ, cô mới nhận ra là mình đã suy nghĩ bẩn thỉu quá rồi.
Những âm thanh mập mờ làm cho người ta mơ màng vừa rồi hoàn toàn không phải như cô nghĩ.
Bùi Diệp lúng túng giơ quạt che nửa khuôn mặt, cố gắng dùng quạt chắn ánh mắt như muốn giết người của thiếu nữ Cố Trường Tín.
Hai người nhìn nhau qua cửa sổ, cuối cùng thiếu nữ Cố Trường Tín lạnh lùng hừ một tiếng, giơ tay kéo rèm lại.
Bùi Diệp gãi mũi, xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng bị thiếu nữ Cố Trường Tín gọi lại.
"Ngươi, vào đây!"
Bùi Diệp: "..."
Dù tình hình trong phòng không giống như cô tưởng tượng, nhưng nếu lỡ nhìn thấy cảnh không nên thấy thì sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-6-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4691250/chuong-1146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.