Ba người Dương Diệu chưởng môn nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương hiện rõ chữ "không thể tin".
Dương Cảnh chân quân thẳng thắn hơn, mở miệng cười cợt: "Chưa nói đến chuyện có phải là thần khí hay không, dù có là thần khí, khí linh của thần khí kiêu ngạo đến mức nào? Sao có thể bám lấy một tu sĩ phàm trần không buông tay? Chắc chắn có âm mưu quỷ kế gì đó."
Dù có chuyện la l**m thì cũng phải có lý do. Ví dụ như ông lão trong giới bàn tay vàng, người ta giúp nam chính hết lòng không vì mục đích hồi sinh/truyền thừa/báo thù... thì là vì cái gì? Không thân không quen, ai lại lao tâm lao lực với người lạ như vậy?
Chẳng lẽ thật lòng muốn cứu giúp người nghèo, làm việc tốt không cần báo đáp à?
Bọn họ nghi ngờ cái tự xưng là "khí linh của thần khí" này là tàn hồn của một lão quái vật nào đó có ý đồ xấu xa, muốn đoạt xác.
Ánh mắt Dương Diệu chưởng môn trầm xuống, ngón tay khẽ gõ lên chuôi kiếm treo bên hông.
Có vẻ nếu có chuyện gì không đúng, hắn sẽ rút kiếm tiêu diệt kẻ giả mạo khí linh này.
Dương Cảnh chân quân cũng kéo Ngọc Đàm lùi lại một bước.
Ngọc Đàm lần đầu tiên nhìn vị "sư tỷ" xinh đẹp này ở khoảng cách gần.
Bị nhan sắc của nàng làm mê mẩn, suýt chút nữa đã nhìn đến si ngốc.
"Cảm ơn Dương Tiêu sư tỷ."
Ngọc Đàm chắp tay, nhẹ nhàng gửi lời cảm ơn.
Dương Cảnh chân quân trợn mắt nói: "Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, đệ xem Bảo sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-6-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4691243/chuong-1139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.