Bùi Diệp trở về máu me đầy người.
Cô về lặng lẽ cố ý thu lại mùi, ngoài Đàm Tô tình cờ gặp phải, không ai phát hiện ra.
"A Diệp?"
Y khẽ gọi, làm Bùi Diệp đang mải mê suy tư phải dừng lại.
"Thất điện hạ..." Bùi Diệp trông mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn sáng nhìn Đàm Tô đang tựa vào cửa, chợt nhận ra hình dạng hiện tại của mình dễ gây hiểu lầm, cô liền cười giải thích, "Đám thú phỉ này có nhiều tên đầu gấu, đánh nhau không kiêng nể, máu này là của chúng."
Trong hang động rỗng trong núi, gần ba ngàn thú phỉ.
Bùi Diệp không định giết chúng, đánh nhau rất tốn sức, đôi khi còn bị ràng buộc, mất khá nhiều thời gian.
"Anh biết." Đàm Tô từ bóng tối bước tới, đưa cho cô một chiếc khăn ướt đã vắt khô, "Anh sẽ chuẩn bị nước nóng cho em tắm."
"Ừm."
Mùi máu tanh quanh quẩn, máu tươi dính trên da dần khô lại, tạo cảm giác dinh dính, khiến cô rất khó chịu.
Đàm Tô quay lưng đi chuẩn bị nước nóng, Bùi Diệp ôm bộ quần áo sạch ngồi bên cạnh bồn tắm nhìn.
"Thất điện hạ, anh có ngửi thấy mùi gì trên người em không?"
Đàm Tô: "Em nói mùi máu? A Diệp bị vấn đề gì về khứu giác à?"
Bùi Diệp lắc đầu.
"Khứu giác không có vấn đề, em đang nói... mùi lửa cháy dung nham các thú nhân khác nói, còn nói là mùi cháy khét, ngửi vào là muốn đánh em..."
Đàm Tô lắc đầu: "Không đánh, anh rất thích."
Đó chính là mùi nắng ấm của mặt trời chiếu rọi lên mặt đất.
Mỗi lần lại gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-6-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4691196/chuong-1092.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.