"Thần sứ điện hạ, ngài làm thế này khiến tôi rất khó xử."
Nụ cười trên mặt La cứng đơ như tấm thạch cao vừa khô.
Dù kỹ năng làm việc của hắn có mạnh đến đâu, dù miệng lưỡi có hoa mỹ, vất vả lắm mới kéo về được một hai khách hàng lớn, cũng không chịu nổi kiểu làm việc của Bùi Diệp, giống như mồi chài bằng giả bị đụng xe vậy.
Bộ lạc nào đến là xử lý bộ lạc đó, sau này còn bộ lạc nào dám đến "du lịch", "tham quan"?
Người làm ăn có thể vặt lông cừu, nhưng không thể giết cừu liền tay chứ.
Bùi Diệp vẫn âm thầm nhón chân vỗ vai cổ vũ hắn.
Lý lẽ không ngay nhưng khí thế thì có: "Khởi nghiệp mà, chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn, nhưng chúng ta phải vượt qua nó."
La nhếch miệng: "Nói thì không sai..."
Nhưng khó khăn nên đến từ bên ngoài, không phải từ đồng đội.
Bùi Diệp lại chẳng quan tâm nhiều.
Có tiền cũng khó mua được sự vui vẻ của cô.
Nếu gò bó trong khuôn khổ quy tắc không thể làm mình vui vẻ, thì sống làm gì?
"Đã không sai, vậy làm phiền cậu thêm chút tâm sức nữa." Bùi Diệp cười mỉm.
Cô thích nhìn người khác không ưa mình nhưng không thể làm gì mình.
Cảm giác đó rất, vô cùng, cực kỳ sảng khoái.
La: "..."
Thời tiết ở đại lục thú nhân thay đổi rất nhanh, hôm trước còn gió thu lành lạnh, hôm sau tuyết trắng đã phủ kín. Bùi Diệp đẩy cửa ra, một màu trắng chói mắt đập vào mắt. Gió lạnh thổi vào nhà, lạnh đến mức muốn run rẩy.
Tất nhiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-6-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4691184/chuong-1080.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.