Mặt Bùi Diệp dày, chàng tiên ốc cổ trang cũng không phải dạng vừa.
Dường như y không có chút ý thức né tránh hay ngại ngùng, ngược lại gương mặt bình thản, ánh mắt trong trẻo, tiến đến chỉnh lại tấm da thú cho Bùi Diệp, rồi không biết từ đâu lấy ra một sợi dây đỏ buộc gọn lại.
Bùi Diệp không động đậy, để y giúp mình chỉnh sửa.
"Có kim chỉ không?" Y hỏi.
Bùi Diệp không nói gì, chỉ hất cằm về phía tủ gỗ ở góc tường.
Chẳng bao lâu, y đã làm cho Bùi Diệp một bộ áo ngực và váy da thú, còn khâu thêm những mảnh xương thú nhỏ làm điểm nhấn.
Chỉ cần cử động mạnh một chút là có thể nghe thấy những tiếng va chạm của xương thú, có tiếng bổng, có tiếng trầm, nghe cũng không tệ lắm.
"Anh cũng làm được cả cái này? Tay nghề giỏi đấy."
Mặc thử, lại vừa vặn bất ngờ.
"Sống lâu thì muốn không biết cũng khó." Thanh niên cười mỉm, "Chỉ là đã lâu không làm, tay nghề hơi kém chút."
Bùi Diệp: "..."
Thực ra cô càng muốn biết làm sao y biết số đo cơ thể của mình.
Nhưng nghĩ lại, kiếp trước hai người cũng có một đoạn tình cảm, hỏi cũng vô ích.
Vì vậy, Bùi Diệp nhanh chóng làm quen với cơ thể hóa hình, vẫy tay rồi tiếp tục đi vác gỗ xây thành trì thú nhân của mình.
Thanh niên tựa vào cửa nhìn theo bóng lưng cô cho đến khi biến mất.
Y đứng tại chỗ nhìn quanh nhà một lượt, rồi đi vào bếp xem xét nguyên liệu.
Rút ra một sợi dây dài, buộc ống tay áo lên, bận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-6-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4691160/chuong-1056.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.