Editor: Đào Tử
________________________________
Tòa biệt thự Thành Tín có cơ sở vật chất hoàn thiện, dưới lầu còn có một phòng tập thể hình cực lớn miễn phí cho cư dân sử dụng. Với nguyên tắc "có tiện nghi không hưởng thì là kẻ ngốc", Bùi Diệp liền thay đổi địa điểm chạy bộ buổi sáng sang phòng tập thể hình.
Chưa khởi động được bao lâu, cô đã gặp phải hàng xóm kiêm học sinh của mình.
Cậu thiếu niên vừa bước ra từ phòng đấu võ ảo, dùng khăn lau mồ hôi không ngừng tuôn ra, làn da trắng trẻo càng được tôn lên bởi sắc đỏ ửng sau khi vận động. Đi được vài bước, cậu thấy Bùi Diệp, đôi mắt xám tro sáng lên. Cậu ta vui vẻ chào hỏi: "Cô Tiêu, chào buổi sáng."
"Ừm, chào buổi sáng."
So với sự nhiệt tình của cậu thiếu niên, phản ứng của Bùi Diệp có phần lạnh nhạt hơn.
Cậu thiếu niên cũng không để ý đến thái độ của cô, vẫn giữ nụ cười nhiệt tình và chân thành trên khuôn mặt đầy sức sống.
Không ai đánh kẻ chạy lại cả, huống chi ấn tượng của Bùi Diệp về cậu thiếu niên này cũng không tệ.
Cô đành phải chú ý đến cậu ta một chút.
"Nói mới nhớ, giờ cô vẫn chưa biết tên em."
Cậu thiếu niên nghe vậy mặt mày xụ xuống.
"Em tưởng cuộc gặp gỡ đầy ấn tượng hôm qua sẽ khiến cô nhớ mãi, hóa ra cô còn chưa biết tên em."
Bùi Diệp mặt không đỏ tim không đập nói dối: "Vì chúng ta chưa chính thức giới thiệu nhau mà, quen biết cũng cần chút lễ nghi chứ."
Cậu thiếu niên cảm thấy lời này có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-5-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4690568/chuong-942.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.