Editor: Đào Tử________________________________Bùi Diệp bế Trương Tiêu Tiêu dịch chuyển khỏi đống đổ nát.Đến nơi an toàn, Trương Tiêu Tiêu vẫn còn vẻ mặt kinh hồn bạt vía, thần trí như ở trên mây."Em là Trương Tiêu Tiêu phải không? Cô chủ của Trương gia ở Tinh cầu Tố Nhật?" Nhìn Trương Tiêu Tiêu run rẩy, người thẳng tính như Bùi Diệp cũng phải dịu dàng an ủi, "Bây giờ em đã thoát khỏi nguy hiểm. Có tôi ở đây, không cần sợ những con côn trùng đó."Nghe thấy tên mình trong lúc mơ hồ, Trương Tiêu Tiêu ngạc nhiên, lý trí cũng trở lại phần nào.Cô ta cố gắng ngẩng đầu nhìn Bùi Diệp."Sao chị biết tôi? Chị là ai?"Nhưng do ảnh hưởng của độc tố côn trùng, Trương Tiêu Tiêu cảm thấy khó khăn khi cử động ngón tay, cuối cùng vẫn không nhìn rõ mặt người cứu mình, chỉ có thể yếu ớt co quắp trong vòng tay thơm mát của nước giặt, mơ hồ tưởng như trở về vòng tay của mẹ."Tôi là người đến cứu em."Bùi Diệp chuẩn bị cúi người đặt Trương Tiêu Tiêu dựa vào tường để nghỉ ngơi, trấn tĩnh lại."Đừng!"Trương Tiêu Tiêu sợ hãi, đột ngột ôm chặt cổ Bùi Diệp, không chịu buông tay."Đừng buông tôi ra!"Bùi Diệp đành phải giữ nguyên tư thế nửa ngồi."Tôi sẽ không bỏ mặc em."Cô giải thích thêm, nghĩ rằng Trương Tiêu Tiêu sợ bị bỏ rơi, nhưng cô gái nhỏ vẫn cố chấp không buông tay.Bùi Diệp bất đắc dĩ nói: "Được rồi, tôi sẽ không buông tay."May là Trương Tiêu Tiêu không nặng, Bùi Diệp cũng khá khỏe, nếu không ôm kiểu công chúa thế này thật sự rất mệt. Được đảm bảo, Trương Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm, hít thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-5-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4690562/chuong-936.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.