Editor: Đào Tử
________________________________
"Em gái à, em làm vậy là không được đâu, không nhận trách nhiệm như thế là không tốt."
Vừa mới tiêu diệt xong đợt tiên phong của bọn côn trùng, Bùi Diệp còn chưa kịp thở phào thì đã bị một đòn tấn công hiểm ác như rắn độc quấn lấy.
Cô không cần nhìn cũng biết người ra tay là ai.
"... Dù gì chị cũng đã giúp em xử lý đám sâu phiền phức này... Em không cảm ơn chị thì thôi, lại còn ám hại chị."
Đúng vậy, người ra tay chính là một "Bùi Diệp" khác.
Bùi Diệp né đòn tấn công bằng cách dịch chuyển không gian, nhưng do có một số thói quen chiến đấu đã khắc sâu vào xương tủy, về cơ bản mà nói, cô và "Bùi Diệp" trước mắt vẫn là một người, nên đối phương có thể dự đoán được hành động của cô. Trong một thời gian ngắn, không cách nào thoát khỏi được.
"Chậc, hành động dùng xong rồi bỏ của em, đúng là không khác gì một đứa con gái cặn bã..."
"Im đi!"
Cô ấy đáp lại bằng một đòn pháo năng lượng đặc biệt đánh thẳng vào mặt. Nhưng đòn này bị Bùi Diệp chuyển hướng, nổ tung ở hố xác côn trùng xa xa, tạo ra đợt sóng khí khiến cát đá bay tứ tung, xác côn trùng gần đó cũng tan biến ngay lập tức.
Bùi Diệp: "..."
Trải nghiệm bị chính mình bảo "Im đi" cũng khá là mới lạ.
Điều mới lạ hơn là "chính mình" này lại muốn giết mình.
"Em gái, nhìn vào đôi mắt chân thành của chị mà xem, nói ra có thể em không tin, nhưng chị thực sự chỉ tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-5-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4690560/chuong-934.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.