Editor: Đào Tử
________________________________
Nhìn vào đôi mắt màu xám tro thuần khiết và đầy tin tưởng của Thần Đồ Đế quân, trong lòng Bùi Diệp có một cảm giác vừa quen thuộc vừa sâu sắc không thể diễn tả thành lời.
Thấy Bùi Diệp thoáng đờ đẫn, Thần Đồ Đế Quân tự nhiên quan tâm hỏi: "Đạo hữu có chỗ nào không thoải mái?"
Bùi Diệp hoàn hồn lắc đầu: "Không, tôi rất tốt, chỉ là lời vừa rồi của Đế quân khiến tôi có chút bận tâm."
"Bận tâm?"
"Ừm, cứ cảm thấy lời đó từ miệng đế quân nói ra thì quả là chuyện đương nhiên."
Cùng một câu nói nếu từ miệng người khác —— dù cho người đó có dung mạo xuất sắc hơn Đế quân, khí chất vô hại hơn nàng —— phản ứng đầu tiên của Bùi Diệp sẽ là cảnh giác hoặc bỏ qua. Nói đến tin tưởng thì dễ, nhưng thật sự hành động lại vô cùng khó khăn.
Lấy Bùi Diệp làm ví dụ, cô miệng nói tin tưởng Đế quân, đối với Thần Đồ Đế quân và Úc Lũy Đế quân đều tin tưởng, nhưng một khi hành động của họ chạm đến giới hạn của cô —— ví dụ như hiểu lầm lần trước —— phản ứng đầu tiên của cô chính là nghi ngờ, dựng lên sự cảnh giác.
Loại tin tưởng này là có phòng hờ.
Nhưng cô không cảm nhận được sự phòng hờ nào ở Thần Đồ Đế Quân.
Vì thế, Bùi Diệp mới đặc biệt bận tâm.
Thần Đồ Đế quân không biết suy nghĩ trong lòng cô, chỉ nở một nụ cười thuần khiết.
"Tin tưởng đạo hữu, đối với tôi vốn dĩ là điều đương nhiên."
Nghe vậy, Bùi Diệp trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-5-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4690530/chuong-904.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.