Editor: Đào Tử
____________________________
"... Tôi không biết vì sao cậu nhốt tôi ở 'Phó bản trò chơi'-- đừng nói với tôi là vì chữa bệnh cho tôi, lời này lừa gạt trẻ con ba bốn mươi tuổi cũng được, lừa gạt tôi vô dụng -- nếu cậu thật sự vì tôi, đã lấy ra từ lâu, mà không phải đợi đến khi bởi vì bệnh tình của tôi chuyển biến xấu, các phương diện đều không thích hợp để tiếp tục đảm nhiệm chức quân đoàn trưởng mà buộc phải xuất ngũ... Phải không?"
Vẻ mặt Bùi Diệp không có gì thay đổi, nhưng hai mắt âm lãnh đen trầm hơn bao giờ hết.
【 Hệ thống ghi chép 】 vẫn không có động tĩnh, yên lặng giả chết.
"... Nếu cậu có niềm tin cậu có thể che giấu nó mãi mãi, vậy hãy cầu trời cho mình có thể giấu diếm tôi mãi mãi."
Mối quan hệ của cô với người bạn này không tệ, nhưng điều đó không có nghĩa là họ có thể chân chính thành thật với nhau.
Vị trí của Bùi Diệp và thân phận của người bạn đó, đã định bọn họ phải giữ lại một con bài với nhau.
"... Tuyệt đối đừng để bị tôi tra được một chút xíu 'Âm mưu tính toán'!"
Thái độ của Bùi Diệp đối với một số người không liên quan đến nguyên tắc và điểm mấu chốt tương đối bao dung, dù sao tuổi tác còn tại đó, mấy trăm năm qua người nào việc nào chưa từng thấy? Nhưng điều đó không có nghĩa là cô không có vuốt, cô chỉ giấu móng vuốt ấy đi thôi.
Một mãnh thú, dù thu vuốt lại, giấu răng nhọn vào trong miệng, cũng vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-4-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4690194/chuong-746.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.