Editor: Đào Tử
____________________________
"Phiên Phiên tiên tử -- "
Theo mặt trời ngả về phía tây, cái bóng càng kéo càng dài, bóng tối trong phòng dần dần dày.
Lúc này, một đôi bàn tay mảnh khảnh mở cánh cửa đóng chặt.
Phiên Phiên tiên tử vừa ra liền kinh động Liễu Thừa Trạch đang ngồi xổm trong góc chờ đợi, đối phương vội vàng đứng dậy tiến lên, ánh mắt người trước mắt dừng lại trên mặt cậu, Liễu Thừa Trạch không tự chủ được mà đỏ mặt, bản thảo soạn trong bụng nhiều lần cũng quên mất, một lúc lâu sau không nói nên lời.
"Cậu có chuyện gì?"
Phiên Phiên tiên tử còn nhớ rõ Liễu Thừa Trạch.
Nhưng lúc này tâm trạng cô ta đang rất tệ, không thể cho cậu sắc mặt tốt.
Liễu Thừa Trạch ấp úng, nén cả buổi mới bật ra lời mình muốn nói.
"Là, là thế này... Phiên Phiên tiên tử, ta, ta tới để cáo biệt với tiên tử..." Dứt lời, cậu buông thõng mắt không dám nhìn Phiên Phiên tiên tử, sợ mình không kìm được liền đổi ý không đi, "Lần này, lần này... Sẽ không cùng về Hồng Liên ngự phủ..."
"Cậu vốn là đệ tử tạp dịch ngoại môn, lại chưa chính thức bái nhập môn hạ của ai, cậu đi hay ở lại, tông môn cũng sẽ không hỏi đến." Phiên Phiên tiên tử mở miệng đáp lại lạnh như băng, ánh mắt nhìn Liễu Thừa Trạch cũng mang theo vài phần ghét bỏ, "... Càng không cần đến tạm biệt ta."
Cô ta hơi đâu đi để ý Liễu Thừa Trạch có đi hay không?
Liễu Thừa Trạch cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi giày của mình.
"Tiên tử... Tiên tử không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-4-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4690188/chuong-740.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.