Editor: Đào Tử
____________________________
Ngọc Cẩn chân nhân cau mi tâm, phảng phất đang suy nghĩ điều gì đó.
Bùi Diệp cho rằng y có ẩn ý khó nói, đầy lòng mong đợi chờ y mở miệng.
Ai ngờ cái tên này yên tĩnh suy nghĩ hai ba giây, ánh mắt bình tĩnh nhìn Bùi Diệp hỏi một câu.
"Hàm Ngư sư tỷ, Phiên Phiên tiên tử... Là ai?"
Bùi Diệp: "..."
Ngọc Cẩn chân nhân thành thật nói: "Mấy năm nay Hồng Liên ngự phủ không người kế tục, tu sĩ thế hệ trước bị kẹt tại bình cảnh không cách nào đột phá, thọ nguyên sắp hết, tu sĩ thế hệ trẻ tuổi hình như không có ai đặc biệt xuất sắc, về phần 'Phiên Phiên tiên tử' cũng thật sự chưa từng nghe. Ngược lại là đệ tử tạp dịch ngoại môn Hàm Ngư sư tỷ xem trọng, nếu như thật sự là minh châu bị phủ bụi, nhất định phải cẩn thận Hồng Liên ngự phủ trở mặt. Hàm Ngư sư tỷ đã nói thiếu niên này là kẻ não toàn tình yêu, vô cùng xem trọng tình cảm nam nữ, khó đảm bảo cậu ta sẽ không bị người mình mến mộ thuyết phục..."
Bùi Diệp mở to mắt kín đáo nhìn Ngọc Cẩn chân nhân.
Vừa rồi Phiên Phiên tiên tử tràn ngập vui vẻ hàn huyên cùng y một đoạn dài ngoằng, kết quả người ta vừa quay đầu đã bày tỏ một câu như vậy.
Không biết giai nhân nghe xong, trái tim có phải lại vỡ hai mảnh hay không.
"Hàm Ngư sư tỷ nhìn đệ vậy làm gì?"
Ngọc Cẩn chân nhân cảm thấy có chút khó hiểu.
Thậm chí y không nhịn được đưa tay sờ mặt.
Chẳng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-4-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4690181/chuong-733.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.