Editor: Đào Tử____________________________Không biết là cảm xúc quá kích động hay là vì gì khác, Phượng Tố Ngôn luôn luôn dính gối liền ngủ lại trằn trọc đến nửa đêm.Không ngủ được, cô khoác áo ngoài chuẩn bị đi dạo một chút.Cả ngọn núi chỉ có hai người sống là cô và Ngọc Cẩn chân nhân, trông không có hơi người gì cả.Ánh trăng chiếu nghiêng, bóng cây chập chờn.Phượng Tố Ngôn còn chưa đi hai bước đã nghe được bên tai truyền đến tiếng sư tôn nhà mình."Canh giờ này rồi, vì sao còn chưa ngủ?"Phượng Tố Ngôn bỗng nhiên quay đầu, nhìn phải nhìn trái c*̃ng không có nhìn thấy bóng người."Sư tôn?"Một con hạc giấy tỏa ra huỳnh quang nhẹ nhàng bay tới, vòng quanh cô một vòng bay theo hướng nào đó.Phượng Tố Ngôn chần chờ nửa hơi đi theo.Hạc giấy dẫn cô tới "Sườn núi ngộ đạo", vách đá mọc ra tùng bách đặc hữu nơi đây.Dưới tùng bách có một bàn cờ ngọc thạch điêu khắc thành, sư tôn của cô -- Ngọc Cẩn chân nhân đoan chính ngồi một bên.Ngọc Cẩn chân nhân thấy cô tới, mặt mày hơi nhu hòa dưới ánh trăng nhiễm vài phần không đồng ý."Chưa xác minh thân phận liền đi theo hạc giấy tới, không sợ là kẻ xấu quấy phá?"Kiếp trước Phượng Tố Ngôn chính là binh vương, chút cảnh giác này đương nhiên có.Có điều --Cô cười hì hì nói: "Nếu như kẻ xấu có thể ngay dưới mắt sư tôn giả làm Người lừa gạt đồ nhi, cho dù đồ nhi có cảnh giác cũng trốn không thoát.""Nói năng ngọt xớt."Phượng Tố Ngôn tiến lên ngồi xuống.Hai tay chống cằm, nét mặt tươi cười mang theo ba phần hồn nhiên."Sư tôn, đồ nhi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-4-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4690168/chuong-720.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.