Editor: Đào Tử
____________________________
Mấy thiếu niên Thích Thủy không biết trong khoảng thời gian bọn họ rời đi đã xảy ra chuyện gì, sư tỷ muội vừa mới xa cách lại nhiệt tình, mà Ngọc Cẩn chân nhân trò chuyện với Cơ Kích chân nhân khi nãy bị ném ở một bên.
Hai vị nữ chân nhân đang nói chuyện trên trời dưới đất, Cơ Kích chân nhân thỉnh thoảng gật đầu, kinh hô "Thế mà còn có thể thao tác thế này".
Ngọc Cẩn chân nhân thỉnh thoảng giương mắt nhìn bọn họ, bị cô lập ở bên cạnh, tịch mịch uống trà.
"Bái kiến ba vị sư thúc."
Thiếu niên Thích Thủy cùng ba người dần dần hành lễ.
Cơ Kích chân nhân không còn mặt lạnh như sương giá, trên mặt mang một chút cười khẽ trấn an.
Nàng vẫy tay với Vân Xung, đối phương hơi sửng sốt, chậm rãi tiến lên, chợt nghe Cơ Kích chân nhân cười nói: "Con chính là đồ đệ mà Hàm Ngư sư muội nhận? Nhìn căn cốt không tệ, ngược lại có mấy phần dáng vẻ giống Ngọc Cẩn sư đệ năm đó. Nhưng được lòng hơn đệ ấy năm đó nhiều, cung kính khiêm thuận..."
Vân Xung cảm thấy ngạc nhiên.
Lời này của Cơ Kích chân nhân có nghĩa là lão tổ tông nhà mình khi còn trẻ không "Cung kính khiêm thuận"?
Cậu còn chưa tu luyện đến trình độ buồn vui không hiện ra mặt, chút tâm tư kia làm sao tránh được lão yêu quái như Cơ Kích chân nhân?
Nàng tỏ vẻ sâu xa nói: "Lúc tổ tông con còn trẻ, tính tình không tốt lắm..."
Nếu không phải dáng dấp y đẹp đẽ, Ngọc Cẩn chân nhân đã bị biết bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-4-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4690164/chuong-716.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.