Editor: Đào Tử
____________________________
Bởi vì Chiêu Dung quận chúa cùng mấy người Bùi Diệp rời khỏi bí cảnh Lật Sơn, cho nên Thẩm Hồng không rửa sạch ký ức của cô ta.
Nhưng cái này không có nghĩa là Chiêu Dung quận chúa được chào đón.
Đối mặt với sự giễu cợt lạnh lùng của Phượng Tố Ngôn, Chiêu Dung quận chúa khẽ cắn răng.
"Không thử một lần làm sao biết chân nhân không muốn thu ta làm đồ đệ? Luận tư chất, ta cũng không kém."
Phượng Tố Ngôn hừ một tiếng.
"Ngươi có tư chất, nhưng ngươi không có đầu óc đâu."
Mặc dù thời gian cô và Bùi Diệp ở chung không nhiều lắm, cũng nhìn ra được vị sư bá này không phải là người tùy tiện.
Thu đồ đệ không chỉ phải xem tư chất mà còn phải xem tâm tính.
Biểu hiện lúc trước của Chiêu Dung quận chúa căn bản không lọt được vào mắt vị này.
Không nói Hàm Ngư chân nhân, phỏng chừng Chưởng môn Lăng Tiêu tông c*̃ng không thích đứa phiền phức như này.
Chiêu Dung quận chúa: "..."
Không cách nào phản bác.
Bởi vì điều Phượng Tố Ngôn nói là thật, bản thân Chiêu Dung quận chúa còn tán thành.
Không biết "Địa Ngục" còn có công năng gì, Chiêu Dung quận chúa luôn có cảm giác đầu óc mình được tiến hóa-- trước kia có nhiều chuyện cô ta rất lười động não, cũng không hiểu những chuyện nội hàm sâu, chỉ biết là cứ tùy theo tính tình của mình -- nhưng sau khi từ "Địa Ngục" ra, cô ta thay đổi. Cô ta nhàn rỗi nhàm chán lật lại ký ức đời người ngắn ngủi mười mấy năm của mình, càng ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-4-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4690157/chuong-709.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.