Editor: Đào Tử
____________________________
"Tại sao lại là ngươi?"
Phượng Tố Ngôn vừa nghiêng đầu liền thấy một gương mặt quen thuộc, còn chưa kịp rụt lại phía sau cây.
"Sao ngươi lại nghe lén bọn ta nói chuyện?"
Lúc này người bị cô bắt được là vị "Chiêu Dung quận chúa" thân phận thành dấu chấm hỏi.
"Ta không có nghe lén các ngươi nói chuyện, ta tới để nhắc nhở các ngươi -- thanh âm nói chuyện có nhỏ cũng sẽ bị hai vị chân nhân nghe được." Chiêu Dung quận chúa vốn trông xinh đẹp động lòng người, khi cô ta cười lên, khuôn mặt vẫn mang theo ngây thơ kia lại lộ ra vài phần phong thái yêu diễm nói không nên lời.
Phượng Tố Ngôn: "..."
Vân Xung ngơ một giây kịp phản ứng có ý gì.
Thiếu niên Thích Thủy biểu hiện càng trực tiếp hơn, sợ hãi cần câu trong tay rơi mất.
Con cá lớn vừa mới cắn mồi kéo cần câu xuống nước, thiếu niên Thích Thủy phục hồi tinh thần, luống cuống tay chân đưa tay đi bắt, trong lúc cuống quít giẫm lên vạt áo tông phục Lăng Tiêu tông, trọng tâm bất ổn cậu lảo đảo một cái liền rơi xuống sông.
Đợi cậu được hai người Vân Xung cùng vớt lên bờ, hai đầu gối quỳ xuống đất ngồi như vịt, biểu lộ yếu đuối bất lực.
"Xong xong rồi, huynh vừa nãy nói nhiều như vậy không thèm cấm kỵ, Ngọc Cẩn sư thúc há có thể tha cho huynh?"
Phượng Tố Ngôn vỗ vỗ bả vai cậu an ủi.
"Sợ cái gì, loại chuyện này không nể mặt sư thì c*̃ng nể mặt Phật."
Thiếu niên Thích Thủy nghe mình còn có một chút hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-4-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4690139/chuong-691.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.