Editor: Đào Tử
____________________________
Người dây thần kinh thô cũng có thể cảm giác ra bầu không khí vi diệu lúc này.
"Ngươi nói ngươi tên Chiêu Dung? Chiêu Dung quận chúa?"
Thiếu niên Vân Xung và Chiêu Dung quận chúa ở chung không nhiều lắm, thậm chí sinh ra cảm giác chán ghét với quận chúa khác họ tiếng xấu vang xa này -- tuổi còn nhỏ đã xa hoa lãng phí vô độ, đối xử kẻ dưới hà khắc, cử chỉ tàn bạo, tính tình lạnh lùng, thường xuyên đi theo đám bạn thân xem đấu thú tìm niềm vui, ỷ vào trong nhà có quyền thế lại có Hoàng đế Hoàng hậu sủng ái mà không kiêng nể gì cả --
Cậu c*̃ng không thích người này.
Thậm chí bên tai nghe Chiêu Dung quận chúa không chỉ thích mình, còn vọng tưởng làm Thái Tử Phi, thực tình bị buồn nôn một lần.
Nhưng chán ghét thì chán ghét, cảm xúc cá nhân trước mặt chính sự phải đặt sang một bên.
Ánh mắt Chiêu Dung nhìn Vân Xung xen lẫn sự xa lạ thuần túy.
"Chiêu Dung quận chúa ngươi nói là ai -- ngươi đang gọi ta?"
"Muội thật không nhớ ra huynh ư?"
Chiêu Dung lắc đầu: "Ta nên nhớ ngươi sao?"
Vân Xung bị hỏi ngược lại đến á khẩu.
Cậu quay đầu hỏi thăm sư tôn nhà mình: "Sư tôn, Chiêu Dung quận chúa sao vậy?"
Từ khi hạ cánh khỏi phi thuyền gỗ đến bây giờ, thời gian cũng mới trôi qua hơn nửa ngày, tính toán đâu ra đấy ba bốn canh giờ.
Ngắn ngủi như vậy, "Chiêu Dung quận chúa" làm sao có thể phát sinh biến hóa lớn như vậy, không biết mình, còn nói chịu đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-4-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4690137/chuong-689.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.