Editor: Đào Tử
____________________________
Tới? ? ?
Cái quái gì tới? ? ?
Thiếu niên Thích Thủy chưa kịp phản ứng, đã thấy hai vị sư thúc vẻ mặt nghiêm túc lộ ra tư thái ngăn địch.
Bùi Diệp kéo côn trong tay, tiện tay dùng côn nhọn vạch ra một nửa hình tròn trên mặt đất, rõ ràng là một kết giới phòng hộ, cô vội vàng để lại một câu "Con đợi ở chỗ này chậm rãi chơi, đừng đi ra", mang theo cây gậy liền xông tới khô lâu tạo thành từ đống sương máu kia.
Tay duỗi ra của thiếu niên Thích Thủy bỗng cứng ngắc tại chỗ, mở miệng cũng không biết nên nói cái gì.
"Ngọc Cẩn sư thúc?"
Ngọc Cẩn chân nhân điều động linh lực bày ra một kiếm trận.
Kiếm trận hình tròn màu lam lấy hai chân của y làm trung tâm khuếch trương bốn phương tám hướng, trung tâm rõ ràng là thất tinh bắc đẩu, chúng tinh bảo vệ bảy sao, vật tổ đại biểu bốn thú phân biệt thủ vệ các phương. Từng thanh trường kiếm hư ảo như xé rách giấy, im ắng tuôn qua xoắn nát kẻ địch.
"Con đi mở toàn bộ hòm báu, lấy hết linh thạch bên trong ra."
Theo thói quen mặt lạnh làm Ngọc Cẩn chân nhân trông rất bình tĩnh, nhưng chỉ có người quen biết y mới có thể phát hiện mi tâm của y nhíu một chút xíu.
Kẻ địch không mạnh, cùng lắm số lượng khổng lồ, nếu là bình thường, một kiếm liền có thể ba trăm sáu mươi độ không góc chết diệt sạch bọn chúng, bây giờ lại phiền toái.
Linh lực dự trữ không cách nào chèo chống cho y hoàn thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-4-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4690130/chuong-682.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.