Editor: Đào Tử ______________________________ "Các con muốn chơi cái gì thì cứ đi chơi, đừng câu nệ."Hai người Thích Thủy không nói chuyện, ngược lại là Phượng Tố Ngôn nhìn lôi đài kích động."Hàm Ngư sư bá, con muốn báo danh thi đấu lôi đài chơi thử."Bùi Diệp nói: "Bọn họ không phải là đối thủ của con."Phượng Tố Ngôn nói: "Không giao đấu với bọn họ, con vĩnh viễn không rõ thực lực chân chính của mình."Tổ tham chiếu bên cạnh là Thích Thủy và Vân Xung, đối thủ dạy (ẩu) dỗ (đả) bọn họ là Hàm Ngư sư bá và đại quân người vải nhỏ của cô.Nếu Phượng Tố Ngôn không phải là người tự tin, đã bị đánh không gượng dậy nổi từ lâu, hoài nghi bản thân.Bùi Diệp lấy ra nắm đồ ăn cho quả cầu lông màu đen ỷ lại trong ngực cô, xoa xoa lông bộ lông xoã tung của nó.Không quên căn dặn: "Vậy con đi đi, chú ý an toàn. Nếu như gặp nhân vật hung ác khó giải quyết thì lập tức nhận thua xuống đài, đừng cậy mạnh. Người ta có 'Sảnh phục sinh' có cơ hội làm lại, một trận giao đấu bình thường cũng có thể không thèm đếm xỉa tính mạng giống như chó điên cắn con, nhưng con không được. Hiểu không?"Phượng Tố Ngôn gật gật đầu, mượn Vân Xung một chút tiền lẻ đi lôi đài báo danh.Bùi Diệp nhìn Phượng Tố Ngôn rời sương phòng, chỉ huy đồ đệ hờ của mình đi đặt cược.Vân Xung Thái tử hoài nghi: "Sư tôn nói không chơi mà?"Bùi Diệp lẽ thẳng khí hùng."Sư muội của con đi võ đài, ta làm sư bá sao có thể không ủng hộ một chút?"Chắc thắng vì sao không chặn ngang một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-4-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4690124/chuong-676.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.