Editor: Đào Tử
____________________________
Lúc Bùi Diệp đến, ba tiểu bối đang ngoan ngoãn ngồi ở một bên nghe Ngọc Cẩn chân nhân và tu sĩ thanh sam nói chuyện phiếm.
Vị tu sĩ thanh sam này chính là "Tiền bối lạ lẫm họ Thẩm" thiếu niên Thích Thủy nói.
"Hàm Ngư sư tỷ, tỷ thích nuôi thú nhỏ như này hồi nào thế?"
Khi Bùi Diệp tiến vào, đám người trước hết chú ý tới quả cầu lông màu đen cô ôm trong ngực.
Nhóc con không chịu đợi trong tay áo của cô.
Bùi Diệp đối mắt với đôi mắt to tròn lóng lánh của nhóc con mấy giây, không đỡ được sự công kích của manh vật thua trận.
Không muốn đợi trong tay áo thì không đợi, cô ôm đi cũng được, còn có thể xoa lông bất kỳ lúc nào.
"Thế nào, Ngọc Cẩn sư đệ không cảm thấy nó vô cùng đáng yêu sao?"
Ngọc Cẩn chân nhân: "..."
Thẩm mỹ của y và Hàm Ngư sư tỷ có lẽ khác một trời một vực với nhau.
Lúc này, tu sĩ thanh sam bên cạnh cười nói: "Con thú này tên 'Sán cổ', thích cỏ cây, dáng như cầu, thân cầu sinh hai mắt, tiếng như đứa trẻ, giỏi ngụy trang, ăn vào sáng suốt. Nó là một loại hung thú vô cùng hiếm thấy, nghe nói những nơi đi qua luôn kèm theo ôn dịch binh tai."
Không biết câu nào của tu sĩ thanh sam chọc quả cầu lông màu đen.
Nó hung hăng nhe răng "Rít" một tiếng, con mắt trừng tròn hơn.
"Nó... Có thể mang đến ôn dịch binh tai?"
Thiếu niên Thích Thủy không tin nhìn quả cầu lông màu đen trong ngực Hàm Ngư sư thúc.
Nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-4-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4690120/chuong-672.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.