Editor: Đào Tử
___________________________
"Chân nhân -- "
"Hàm Ngư chân nhân -- "
"Hàm Ngư sư thúc, Hàm Ngư sư thúc -- "
"Hàm Ngư sư bá, Hàm Ngư sư bá -- "
Bùi Diệp nghe xưng hô thế này, do dự nên đáp lại hay không.
Hàm Ngư cái gì mà Hàm Ngư, cái danh xưng này đến tột cùng là tên bệnh tâm thần nào lấy?
Vì không cho đệ tử Lăng Tiêu tông trên sườn núi tiếp tục ồn ào hai chữ "Hàm Ngư", Bùi Diệp tiện tay vung tay áo, nhánh cây cao mười mấy mét tự động gãy vào trong tay cô, sung làm kiếm phi hành lâm thời. Chân đạp nhánh cây bay khỏi đáy vực, sắc mặt không vui lên tiếng cắt lời bọn họ.
Cỗ thân thể Tiểu Hoàng thiên phú không ra sao, tu vi không ra sao, nhưng dáng dấp rất xinh nha, thời điểm không nói lời nào chính là một cỗ dáng vẻ người đẹp lạnh lùng. Kết hợp với khí thế của Bùi Diệp, đệ tử Lăng Tiêu tông xuống núi tìm người đều ngỡ ngàng một chút, thốt ra một câu.
"Đệ tử bái kiến Hàm Ngư sư thúc/sư bá/chân nhân."
Bùi Diệp: "..."
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Cô đã nói đừng gọi "Hàm Ngư"!
Nghe nhiều còn tưởng rằng mình có một cỗ mùi cá tanh muối biển.
"Các con tới nơi này làm cái gì?"
Nguyên chủ Tiểu Hoàng không liên hệ nhiều với người ngoài, thường ngày rảnh rang thì như trạch nữ thu mình trong ngọn núi của chính mình.
Không phải cô ấy trời sinh tính quái gở mà là cô ấy bị bên ngoài lên án "Đức không xứng vị", chỉ có tên tuổi và bối phận cao lại không có tu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-4-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4690095/chuong-647.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.