Editor: Đào Tử
________________________
"Vừa rồi chị đã muốn hỏi em, tại sao phải gọi đây là ông cả, đây là ông hai?"
Bởi vì phong cách bất đồng, Quý Chiếu trông trẻ tuổi hoạt bát Cố Thánh hơn rất nhiều, nhưng cái này cũng không hề mang nghĩa Cố Thánh già bao nhiêu.
Trên thực tế tuổi tác hai người tương đương đều là "Thanh niên" trong mắt người ngoài.
Mang khuôn mặt tuổi trẻ anh tuấn, lại bị bé Đất tinh hơn trăm tuổi gọi ông?
Quý Chiếu nói: "Nó thích gọi gì thì gọi."
Cố Thánh cũng nói: "Không đáng so đo."
Bùi Diệp: "..."
Ngoài miệng nói không so đo, ngữ khí nghe không giống vậy.
Bé Đất tinh vụng trộm quan sát sắc mặt Cố Thánh và Quý Chiếu.
Người trước lạnh nhạt không để ý tới nó, đối phương lộ ra một nụ cười ý tứ sâu xa.
Bé Đất tinh run một cái.
Nó lại đưa tay ôm eo Bùi Diệp, vùi mặt vào bụng của cô, tầm mắt nhìn chằm chằm nó càng cường liệt hơn.
Bé Đất tinh yên lặng hấp thu đầy đủ cảm giác an toàn, trầm giọng lầu bầu nói: "Trưởng bối dạy bảo em, thấp hơn mình phải gọi em trai em gái, cao hơn mình là anh chị, cao hơn nữa là cô chú, vừa cao vừa già chính là ông bà."
Trưởng bối nói gọi như này, người nghe sẽ rất vui vẻ.
Đáp án này làm Bùi Diệp yên lặng.
Cố Thánh bọn họ dáng dấp cao, nhưng có già đâu?
Với lại --
"Không đúng, chị c*̃ng cao hơn em rất nhiều đó, vì sao chị chính là chị, không phải dì hay bà?"
Bé Đất tinh nghiêm túc trả lời.
"Bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-4-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4690078/chuong-630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.