Editor: Đào Tử_________________________________Cố Thánh cũng không nói lời gì quá đáng, bé Đất tinh nghe lập tức nước mắt rưng rưng.Cặp mắt xinh đẹp phủ một tầng hơi ẩm mờ mịt, ai nhìn thấy cũng đau lòng."Không có nhà... Hức hức hức..."Hai tay tay một trái một phải lau nước mắt chảy, cái mũi nhỏ đỏ bừng sụt sịt.Bé Đất tinh nhớ tới chuyện thương tâm vừa khóc vừa nghẹn ngào."Không đi địa phương khác được, hức hức hức..."Ba người trưởng thành ở đây, Cố Thánh và Quý Chiếu thờ ơ lạnh nhạt, chỉ có Bùi Diệp nhẹ giọng an ủi bé Đất tinh, kiên nhẫn hỏi thăm nói lời sáo rỗng."Cái gì không có nhà? Vì sao không thể đi địa phương khác? Nói cho chị biết được hay không."Bé Đất tinh khóc dữ dội hơn.Nó muốn kìm nén không khóc, nhưng nước mắt như vặn hỏng vòi nước, không ngừng lã chã lăn xuống.Trước kia không ai quan tâm nó còn đỡ, nó ở trong vườn hoa Cố gia, cẩn trọng giúp Cố Thánh chăm sóc các bé hoa, sợ nó làm Cố Thánh sợ hãi đuổi nó đi. Hiện tại Bùi Diệp vừa đến, bé Đất tinh có loại cảm giác an toàn gặp được gia trưởng, nhất thời ngàn vạn uất ức trong lòng ùa ra.Bùi Diệp vừa kiên nhẫn trấn an, vừa suy tư xem lời bé Đất tinh có ý gì.Sinh linh như đất tinh vô cùng đặc thù.Một nơi nào đó phồn vinh tươi tốt, linh khí dư dả, đất sẽ chậm rãi dưỡng dục ra đất tinh, mà trong quá trình trưởng thành đất tinh cũng sẽ hồi báo cho mảnh đất này. Một khi đất đai núi rừng bị phá hư ô nhiễm, hoặc là ác niệm ô uế quá nặng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-4-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4690076/chuong-628.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.