Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu
Edit: Beltious Soulia/Dã Linh
Beta: Minh Nguyệt
Chương 37 (1161):
"Vâng."
Giọng nói của Đường Quả kéo Thượng Quan Cảnh về thực tại.
Ý nghĩ vừa rồi khiến hắn bật cười. Không phải hắn luôn ghét loại quy củ như nàng ta hay sao? Ấy thế mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi hắn lại khen nàng ta mà quên mất Giảo Nhi của hắn.
Không nên, thật không nên.
Đường Quả theo Thượng Quan Cảnh lên xe ngựa đến nơi khác. Chiếc xe rời đi khiến bao nhiêu thư sinh tiếc nuối.
"Còn chút nữa thôi, chỉ còn chút nữa thôi..." Một thư sinh vẽ tranh lắc đầu, "Nàng đi rồi, ta sợ ta vẽ không nổi nữa. Đôi mắt kia của nàng đẹp đến động lòng người. Ánh mắt của nàng quá phức tạp khiến ai cũng khắc sâu ấn tượng, nhưng nếu không vừa nhìn vừa vẽ, ta cứ cảm thấy không ổn."
Thư sinh nhìn chiếc xe ngựa đi khuất, "Có vui vẻ, cũng có đau thương, thêm vài phần chua xót. Ta cảm giác, trong đôi mắt ấy còn có thứ khác nữa, tiếc quá đi mất."
Đau thương? Chua xót?
Nghiêm Hoặc khó hiểu. Vừa rồi chàng chỉ lo nhìn trộm người ta, nàng hướng về phía mặt hồ như thế, chàng chỉ có thể thấy được sườn mặt xinh đẹp của nàng, không thấy được đôi mắt.
Chàng nhớ rõ, lần đầu gặp nàng, nàng rất tự tin tỏa sáng, không có một chút ưu thương nào chứ đừng nói đến chua xót. Biết nàng là Cảnh Vương phi, chàng đã tiếc vô cùng. Nàng có biểu hiện như thế, chứngchúng tỏ rằng cuộc sống của nàng ở phủ Cảnh vương rất tốt.
Nghe các thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-4-mau-xuyen-nu-phu-binh-tinh-mot-chut/281994/chuong-1150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.