Tuệ Dung nhớ lại buổi chiều hôm đó, Cửu Dương và nàng đã đứng bên bờ Vô Định Hà. Chàng đã nói rất nhiều việc với nàng, và sau khi nàng nghe chàng nói xong, với nỗi phẫn nộ đột nhiên bộc phát trong lòng nàng, Tuệ Dung nhớ nàng đã không còn kềm chế được nữa, với giọng giận dữ và bất bình, nàng nhìn chàng, nói: “Sao ngài lại thành thật tường phân với nô tì về thân phận của mình? Ngài không nên đẩy nô tì vào câu chuyện này, để nô tì lùi không được! Ngài đừng tưởng rằng nô tì là người tốt thích làm việc tốt, nô tì sẽ không vì thiên hạ bá tánh, sẽ không bằng lòng với ngài đi giúp họ đâu, nô tì không có chút lòng dạ gì thương hại bọn họ đâu!”
Cửu Dương bước thêm một bước đến đứng sát vào nàng, ánh mắt linh động dừng lại ở gương mặt nàng.
Nàng hỏi chàng: “Ngài tin tưởng nô tì lắm sao?”
Cửu Dương gật đầu không ngần ngại. Tuệ Dung thì thầm: “Vì sao?”
“Ta không hiểu vì sao,” chàng đáp, “nhưng ta tin nàng, Dung nhi à.”
Tuệ Dung nhớ rõ trái tim nàng đã đập rộn ràng trong ngực. Hai từ “Dung nhi” ấy, và với sự tin tưởng của chàng, chàng nhất mực đặt cả niềm hy vọng vào nàng, khiến cho nơi đáy lòng nàng run rẩy xúc động khôn cùng!
“Mọi việc đều tin hay sao?” Nàng hỏi.
Chàng gật đầu, nói: “Trước kia cả ngày ta sống trong sự đề phòng, nhưng lại bị nàng dễ dàng phá vỡ tuyến phòng nghi ngờ đó. Ta nhớ lần đầu ta vào căn phủ bộ hộ và gặp nàng, ta biết nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-4-dinh-vien-dai-tuong-quan-truyen-nuoi-ong-tay-ao/918870/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.