Tuệ Dung ngồi trong cỗ xe đậu phía sau một rặng liễu nhìn màn mưa như trút nước. Gần đấy lại có một chiếc cầu nhỏ bắt ngang qua sông. Ở khúc sông này, quanh bờ, những nhành liễu mảnh mai như những tấm rèm xanh mướt rủ dài xuống đất. Nhờ hàng liễu vây bọc chung quanh, vô tình ngăn cách tầm mắt bên ngoài biến nơi đây thành một vùng không gian hết sức riêng tư. Tuệ Dung thở dài, không biết bao giờ mới gặp lại chàng? Một nỗi sầu ly biệt không sao nói được nên lời. Hiển nhiên, Cửu Dương đã nhìn thấy rõ được tâm tình của nàng, nên hôm đó chàng đứng ở trước mặt nàng, đã dùng đôi mắt sáng nhìn nàng, chàng nói bằng một giọng khẳng định, cương quyết và chắc như đinh đóng cột: “Nàng đừng lo, ta không sao, thế nào ta cũng sẽ trở về!” Nói xong, chàng đã mỉm cười với nàng rồi quay người lại, lên ngồi trên yên ngựa. Ðôi mắt nàng khi đó dâng đầy lệ, đứng ở trước cổng dinh thự nhìn theo chàng, dõi mắt theo chàng cưỡi ngựa đi về hướng cổng thành. Cửu Dương đi khá xa, chợt chàng quay người lại, vẫy vẫy tay với nàng… Cho đến nay, Tuệ Dung vẫn còn nhớ rõ như in hình dáng của Cửu Dương ngày hôm đó: hùng dũng, đẹp trai, xuất sắc hơn người. Và thế là như một thói quen, chiều nào nàng cũng đến đây ngắm nhìn khúc sông này, nghĩ đến chàng... Tuệ Dung đang đưa tầm mắt nhìn ra xa, chợt thấy một cô gái đi lang thang dưới màn mưa như kẻ điên, không buồn chân chạy trú mưa, không buồn lấy tay che đầu, toàn thân ướt sũng, toàn thân run lên bần bật mà vẫn lẩm bẩm như vừa đánh mất thứ gì đó rất quan trọng. Rồi người đó đi lên cầu. Tuệ Dung thở dài, khẽ lắc đầu khi nhận ra cô gái đó, dòng đời xuôi ngược, có mấy ai hy sinh cho nhau vì chữ tình? Trong một lúc quay đi khi nhìn lại không thấy Tiểu Tường đâu nữa, Tuệ Dung điếng người phóng vội ra khỏi xe, rẽ liễu nhảy xuống sông kéo Tiểu Tường lên bờ, đặt thân hình lạnh buốt của Tiểu Tường nằm trong cỗ xe. Đôi tròng mắt Tuệ Dung long lanh ngấn lệ. Tuệ Dung nhớ lại sau khi Cửu Dương đi Hắc Long Giang, bao nhiêu ý nghĩ dồn dập đến làm cho đầu óc nàng trở nên căng thẳng, thẫn thờ như người mất hồn. Đã bao lần nàng phủ nhận, gạt phắt, không nghĩ đến chàng nữa nhưng tâm trạng thì đã không còn như trước kia. Lý trí điều khiển được hành động song không lung lạc nổi trái tim nàng dành cho chàng. Tuệ Dung nhớ buổi sáng hôm đó ở trong hoa viên của dinh bộ hộ nàng đã đưa mắt nhìn những áng mây, từng lớp, từng lớp mây chồng chất lên nhau, mây ôm lấy mây, mây lồng vào mây, mây chất lên mây. Nàng đưa mắt nhìn vào lớp mây xa thẳm, nhìn vào thật sâu, thật sâu, ở đầu một bên mây, là những gì Cửu Dương đã làm cho nàng và tình yêu nàng dành cho chàng. Ở một đầu mây kia, là thân phận Huyết Trích Tử của nàng! Cuối cùng, Tuệ Dung nhớ nàng đã quyết định mang thông tin của Át Tất Long trong vụ giao dịch với thương nhân Anh đem đến cô nhi viện báo cho Tân Nguyên hay, nhưng buổi sáng hôm đó đã không tìm được Tân Nguyên. Nên Tuệ Dung đã nhờ Tiểu Tường nói lại với Tân Nguyên rằng đấy không phải là một tổ chức buôn lậu đơn thuần mà là một tổ chức khép kín. Đường dây tổ chức chặt chẽ, được giấu nhẹm từ lúc vận chuyển đồ đạc ra ngoài cung đến lúc buôn bán với những phương thức, thủ đoạn hoạt động rất tinh vi rất khó phát hiện. Tổ chức này đương nhiên không có nơi giao hàng cố định mà di chuyển liên tục sau mỗi lần giao hàng. Nơi giao hàng luôn có địa hình hẻo lánh, dễ phát hiện người lạ. Nơi trữ hàng thường không đặt gần nơi giao hàng mà luôn được đặt cách xa nhau hàng chục dặm. Cách thức vận chuyển cũng hết sức tinh vi, thường thì trong mỗi lần di chuyển băng nhóm sẽ đi từ ba đến bốn xe ngựa. Trong đó, một cỗ xe đi trước dò đường, tránh quan lính để cho các xe chở hàng phía sau. Nhằm đánh lạc hướng các quan binh, các xe thường đổi hàng cho nhau ở giữa đường...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]