Tuệ Dung ngồi trong cỗ xe đậu phía sau một rặng liễu nhìn màn mưa như trút nước. Gần đấy lại có một chiếc cầu nhỏ bắt ngang qua sông. Ở khúc sông này, quanh bờ, những nhành liễu mảnh mai như những tấm rèm xanh mướt rủ dài xuống đất. Nhờ hàng liễu vây bọc chung quanh, vô tình ngăn cách tầm mắt bên ngoài biến nơi đây thành một vùng không gian hết sức riêng tư.
Tuệ Dung thở dài, không biết bao giờ mới gặp lại chàng? Một nỗi sầu ly biệt không sao nói được nên lời. Hiển nhiên, Cửu Dương đã nhìn thấy rõ được tâm tình của nàng, nên hôm đó chàng đứng ở trước mặt nàng, đã dùng đôi mắt sáng nhìn nàng, chàng nói bằng một giọng khẳng định, cương quyết và chắc như đinh đóng cột: “Nàng đừng lo, ta không sao, thế nào ta cũng sẽ trở về!” Nói xong, chàng đã mỉm cười với nàng rồi quay người lại, lên ngồi trên yên ngựa. Ðôi mắt nàng khi đó dâng đầy lệ, đứng ở trước cổng dinh thự nhìn theo chàng, dõi mắt theo chàng cưỡi ngựa đi về hướng cổng thành. Cửu Dương đi khá xa, chợt chàng quay người lại, vẫy vẫy tay với nàng…
Cho đến nay, Tuệ Dung vẫn còn nhớ rõ như in hình dáng của Cửu Dương ngày hôm đó: hùng dũng, đẹp trai, xuất sắc hơn người.
Và thế là như một thói quen, chiều nào nàng cũng đến đây ngắm nhìn khúc sông này, nghĩ đến chàng...
Tuệ Dung đang đưa tầm mắt nhìn ra xa, chợt thấy một cô gái đi lang thang dưới màn mưa như kẻ điên, không buồn chân chạy trú mưa, không buồn lấy tay che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-4-dinh-vien-dai-tuong-quan-truyen-nuoi-ong-tay-ao/918861/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.