Lại nói tới Tiểu Tường mấy ngày này cố gắng hết sức để kềm chế nỗi bi ai tràn ngập trong lòng để tìm cách an ủi Phi Yến. Nhưng mỗi đêm, mỗi đêm, nghĩ đến Cửu Dương, lòng Tiểu Tường đau như dao cắt, gần như không có đêm nào ngủ được an giấc. Ngoài mặt, Tiểu Tường lại tỏ ra rất kiên cường. Tại vì dù sao, bên cạnh nàng cũng còn có một Phi Yến yếu đuối hơn nàng, cần phải được nàng an ủi. Thế nhưng, khi trời về khuya, nàng cứ nằm trằn trọc mãi, không có cách gì ngủ được. Cuối cùng không chịu được, Tiểu Tường ngồi dậy, mở cửa phòng đi ra ngoài bờ sông này, lặng lẽ đi đến chiếc cầu này. Ngồi bó gối trong đêm tối, nàng ngẩng đầu lên nhìn trời, và nàng nhìn thấy một vầng trăng mới mọc nằm vắt vẻo trên vòm trời đen kịt, nhìn mãi nhìn mãi, đột nhiên, một nỗi đau thương kéo ập đến, không có cách gì kềm chế nổi. Nàng dùng tay ôm lấy phía dưới cằm, ngơ ngẩn nhìn lên trời cao, nước mắt cứ tuôn chảy dài xuống đôi gò má.
Nghị Chánh thấy Tiểu Tường ngồi trên cầu lặng lẽ rơi lệ một hồi nàng bưng tay lên che miệng, chàng biết nàng đang cố kiềm những tiếng nấc. Nghị Chánh chạnh lòng nhìn Tiểu Tường. Khi Phi Yến buồn, còn có nàng bên cạnh, còn nàng, hằng đêm đều chờ Phi Yến ngủ say rồi lén ra đây không có ai bên mình. Không có ai lau nước mắt mỗi khi nàng khóc, không có ai an ủi trong bóng đêm dài… Mọi thứ đều chỉ riêng một mình nàng.
Nghị Chánh chần chờ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-4-dinh-vien-dai-tuong-quan-truyen-nuoi-ong-tay-ao/918854/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.