Vầng dương dần ngả về Tây, hậu viên nhạt nắng.
Nữ Thần Y như thường ngày ôm Tiểu Bạch trong tay nàng, ngồi lặng lẽ trên trường kỷ trong căn phòng ngủ trông ra ngoài vườn. Thời gian sao mà dài lê thê. Một ngày rồi một ngày cứ lặng lẽ như vậy trôi qua. Nàng như một loài thực vật ký sinh. Đến giờ ăn chiều Uyển Thanh bước vào, đặt chén cháo nóng trên bàn cho nàng rồi tìm cách bắt lời mà Nữ Thần Y dường như không nghe được Uyển Thanh đang nói gì. Uyển Thanh nén tiếng thở dài, đi ra khỏi phòng. Nữ Thần Y chẳng muốn ăn tí nào, để mặc chén cháo từ lúc nó bốc khói, mãi cho đến khi nguội lạnh.
Nửa canh giờ sau Nữ Thần Y nghe có tiếng bước chân trở vào phòng, nàng hững hờ nghiêng đầu nhìn, trông thấy Uyển Thanh và Tuệ Dung, trong tay Tuệ Dung cầm một cái rương nhỏ. Nét mặt Nữ Thần Y loáng thoáng có chút ngạc nhiên, song nháy mắt lại lấy lại vẻ bình thản cố hữu, chậm rãi quay đầu về.
Tuệ Dung trao đổi một ánh nhìn với Uyển Thanh, rồi nhìn Nữ Thần Y. Chiều nay Nữ Thần Y mặc một chiếc kỳ bào dài màu hồng tươi, trước ngực thêu một chùm cúc trắng, vạt dưới thêu thêm đôi nhạn bạc, đẹp biết bao! Đoạn hồng tươi rất hợp với Nữ Thần Y, lại phối hợp với chỉ ngân tuyến, nói không hết vẻ trang nhã, nói không hết vẻ thoát tục! Lại thêm thân hình quyến rũ, cặp tiền đồn to, eo lẳn, vai hẹp, đôi hậu đồn nở nang, làn da trắng mịn màng như đồ sứ, những ngón tay ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-4-dinh-vien-dai-tuong-quan-truyen-nuoi-ong-tay-ao/244008/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.