Trời sáng dần, cả một chân trời phía Đông ửng đỏ. Mặt trời như một chiếc bánh tròn từ từ bò lên đỉnh núi. Cái màu hồng của nền trời nhạt dần. Sau đấy mới thấy khói bốc lên ở phía sau một căn nhà. Nữ Thần Y cũng đã thức giấc, đang ở sau nhà làm điểm tâm.
-Huynh giúp được gì cho muội không?
Nữ Thần Y đang nhặt rau, không hay có người vào bếp cho đến khi Cửu Dương lên tiếng và vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau.
-Không, xong ngay thôi mà, huynh cứ vào nhà ngồi đi.
Nữ Thần Y vừa cười nói vừa nhìn xuống đôi tay Cửu Dương. Nàng như bị thôi miên trước những ngón tay dài, đang vòng lấy eo nàng, lòng tự hỏi làm thế nào cũng những ngón tay ấy có thể mơn man và âu yếm cơ thể nàng thành thạo đến thế? Nữ Thần Y đỏ mặt, thoắt nhớ đến chuyện tối qua và bất chợt khép chặt đùi lại.
-Huynh muốn giúp muội.
Cửu Dương lại nói, giọng chàng chân thành.
-Vậy thì huynh có thể thái rau.
Nữ Thần Y đẩy chiếc thớt và vài quả ớt đỏ sang bên. Cửu Dương buông nàng ra, tiến đến đứng bối rối nhìn chằm chằm xuống chúng.
-Huynh chưa bao giờ thái rau à?
-Chưa.
-Đúng ha!
-Muội đang cười nhạo huynh đấy à?
-Đâu có, muội quên bẵng huynh ít khi vào bếp, như này này.
Nàng cắt đôi quả ớt, cẩn thận loại bỏ đám hạt.
-Trông đơn giản nhỉ.
Nữ Thần Y nhìn Cửu Dương đang tập trung vào nhiệm vụ. Chàng bắt đầu thái, chậm rãi, cẩn thận. Nàng mỉm cười, rất thích cảm giác này, hai vợ chồng cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-4-dinh-vien-dai-tuong-quan-truyen-nuoi-ong-tay-ao/243997/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.